“Mà là vì hành động trước đó của nhà họ Trần đã gây ra tổn thất khôn lường với tập đoàn Vy Nhan”.
Nói xong, Khương Vy Nhan lại lấy một bản báo cáo ra đưa cho mấy người Trần Quốc Hoa, sau đó ra hiệu cho mọi người xem.
Lạc Cửu Anh cầm bản báo cáo này trong tay đọc lướt qua.
Cụ ta không hiểu gì về mấy thứ kinh doanh này nhưng lời Khương Vy Nhan nói không phải không có lý.
Cụ ta không rõ tranh chấp giữa nhà họ Trần và tập đoàn Vy Nhan.
Nếu đã làm tổn hại đến lợi ích của người khác thì phải nên bồi thường.
Dù là trong võ tông cũng mắc nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng.
“Hừ! Ăn nói bậy bạ!”
Trần Quốc Hoa không thèm đọc bản báo cáo mà ném thẳng nó sang một bên.
Cụ ta đập bàn nói với Khương Vy Nhan: “Cô có biết tài sản của nhà họ Trần đáng giá bao nhiêu không? Cô mở miệng ra là bảo giao nộp tài sản được à?”
“Đúng thế, làm ăn kinh doanh mà, tổn thất là điều không thể tránh khỏi, không thể cứ mỗi lần bản thân mình làm ăn không tốt thì lại bảo người khác bồi thường được”, Đường Bách Thành lạnh lùng nói.
“Các vị, tôi đã nói rồi đây là vì hành vi của nhà họ Trần mới gây ra tổn thất cho chúng…”
“Láo xược!”
Không để Khương Vy Nhan nói hết câu, Đường Bách Thành tức giận ngắt lời: “Bọn tôi xem thường mấy đồng tiền thối tha của công ty các cô! Hơn nữa lẽ nào mấy bản mặt già này của bọn tôi còn không bằng mấy trăm triệu đó sao?”
“Bốn môn chủ chúng tôi ra mặt cùng lúc thế này, cô có biết điều này có nghĩa là gì không?”
Vèo!
Lạc Cửu Anh không nhịn được quay đầu nhìn về phía Đường Bách Thành, tên này đến để gây chuyện đây mà!
Không đợi Lạc Cửu Anh lên tiếng, Độ Thiên Chân Nhân đã lạnh lùng cười nói: “Xem ra ý của các vị là muốn dùng vũ lực để giải quyết phải không?”
“Không không không! Chúng tôi tuyệt đối không có ý này!”
Lạc Cửu Anh không đợi Đường Bách Thành lên tiếng đã vội vàng cướp lời giải thích.
“Thật ra, bắt nhà họ Trần giao nộp toàn bộ sản nghiệp quả thực hợp tình hợp lý. Thế nhưng có thể xin sếp Khương đối xử khoan hồng, cho nhà họ Trần một con đường sống hay không?”
Lạc Cửu Anh ôn hoà giải thích.
Khương Vy Nhan nhìn sâu vào mắt Lạc Cửu Anh, khẽ cười nói: “Các vị tiền bối, thật ra chúng ta có thể đổi vị trí mà suy xét một chút, nếu như ngày đó người nhà họ Viên thắng thì sếp Trần có cho tập đoàn Vy Nhan của chúng tôi một còn đường sống hay không?”
“Sự việc đi tới nước này đã không còn đơn giản chỉ là vấn đề làm ăn kinh doanh nữa rồi. Ông xem, những công ty này vốn dĩ đều đã giao nộp hết sản nghiệp ra, thế nhưng tại sao chúng tôi lại trả lại cho bọn họ chứ?”
“Bởi vì bọn họ không phải chủ mưu mà chỉ là tòng phạm mà thôi, kẻ quân tử nên có trái tim nghĩ suy cho cả thiên hạ, diệt trừ kẻ đầu sỏ, tránh hậu hoạ về sau! Ông có nghĩ là đạo lý này không?”
“Tôi…”
Lạc Cửu Anh ho khan vài tiếng, không khỏi thầm khen ngợi.