Đừng thấy nhà họ Võ ngày thường không xuất hiện mấy mà lầm, thực lực thật của họ cực kỳ đáng sợ, nếu không họ cũng không thể nằm trong top ba trong các Hoàng tộc.
“Về cái này thì anh cứ yên tâm, nếu Võ Anh Hào không xuất hiện thì chứng tỏ hắn vẫn có điều kiêng dè, huống gì Tiêu Chính Văn đã chết, không đến lúc bất đắc dĩ thì nhà họ Võ sẽ không trở mặt với chúng ta”.
Điền Văn cực kỳ tự tin nói.
Thật ra từ đầu đến cuối, Điền Văn đều chưa từng xem nhà họ Võ ra gì.
Nữ Đế đã ra đi cách đây một ngàn năm, có thể nói từ khi bà ta chết, nhà họ Võ đã mất đi trụ cột.
Mà những quan tướng trung thành của nhà họ Võ không hề sợ, ngay cả nhà họ Võ có khí vận của Đế Vương nhưng đám người Điền Văn là cậu chủ Chiến Quốc, cũng có dòng máu của Đế Vương, mọi người cùng lắm chỉ sánh ngang với nhau thôi.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Điền Văn tự tin như thế.
Nhưng vẻ mặt Khổng Tề Thiên lại trở nên nghiêm túc, cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như Điền Văn nói.
Đừng thấy ông ta xuất thân từ nhà họ Khổng mà lầm, đám người Điền Văn, thậm chí cả nước Tề đều là thiên hạ của nhà nho, xem như cùng gốc rể với nhà họ Khổng nhưng giữa họ cũng có sự phân chia lợi ích rất lớn.
Thế nên dù Khổng Tề Thiên cảm thấy đằng sau chuyện này có vấn đề nhưng cũng không nói cho anh em Điền Văn biết.
Trong mắt người nhà họ Khổng, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không hề có bạn.
Anh em Điền Văn cũng chỉ là hai con cờ của nhà họ Khổng thôi, Khổng Tề Thiên còn lâu mới để tâm đến sống chết của hai người.
“Không biết dạo gần đây nhà họ Doanh và nhà họ Bạch có động thái gì không?”, Điền Văn bỗng quay sang hỏi Khổng Tề Thiên.
Thật ra hắn nghĩ người đáng được nghiêm túc đối đãi chỉ có nhà họ Doanh.
Dù sao đó cũng là gia tộc lớn lập ra đế quốc Đại Tần, hơn nữa lúc này đám người Trương Nghị đã dựa dẫm vào nhà họ Doanh, thế lực không hề nhỏ.
“Trưởng lão Thanh Dương đã xuống núi rồi”.
Chỉ một câu nói đã khiến mọi người sửng sốt.
Lúc này trong phủ Động Thiên Hoa, mọi người đã được dẫn vào đại điện, đứng trên đại điện có thể nhìn được khắp cả phủ Động Thiên Hoa.
Ngay cả mấy người Lý Bạch cũng có cảm giác cả người đứng trên đỉnh cao nhìn xuống dưới.
“Mọi người đều là người của mình, các vị không cần thận trọng”. Bàng Đức mỉm cười nói.
Thật ra Bàng Đức không phải là người nhà họ Võ mà là người đời sau của Bàng Trung – chiến tướng dưới trướng Hạng Vũ.
Trong một sảnh phủ của phủ Động Thiên Hoa, trên một màn hình cực lớn đang chiếu chiến sự ở thành Minh Nguyệt.
Lúc này cả thành Minh Nguyệt tràn ngập vẻ u ám, yêu ma tung hoành, mà bên ngoài thành Minh Nguyệt lại lóe lên vô vàn ánh sáng màu vàng, trong đốm sáng đó như thế có rồng thật hiện thân.