Lúc La Quốc Hoa nhìn thấy cảnh tượng này thì mặt mày tái xanh, lập tức sải bước ra trước, vội vàng chắn ngang trước người Tiêu Chính Văn.
Mấy người còn lại cũng vội vàng bao lấy, bao quanh Mayer bên trong một bức tường người.
Nửa phút trôi qua, Mayer mới hoàn hồn trở lại, cầm khăn giấy đặt lên trên đầu mình, sau đó ngẩng đầu lên dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn đang đứng ở phía xa.
Lúc này, Mayer bình tĩnh lạ thường, không hề gào thét, cũng không nổi điên.
Thế nhưng, sắc mặt của mấy người La Quốc Hoa lại càng thêm khó coi.
Điều đó tượng trưng cho việc chuyện này tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Càng là sự yên ả trước bão tố thì càng báo hiệu cho việc bão tố sẽ vô cùng ác liệt!
Chai rượu này không chỉ dẹp tan chuyện giấy phép thông hành, ngay cả chuyện bọn họ có thể sống sót mà rời khỏi nơi này hay không cũng trở thành vấn đề.
Mayer hít sâu vào một hơi, sau đó rút điện thoại ra từ trên người, bấm một dãy số rồi gọi đi.
Chưa tới mười giây, đối phương đã nhận điện thoại, Mayer bình thản nói: “Dẫn một nhóm người qua đây một chuyến!”
Nói xong, Mayer đút điện thoại vào lại túi quần, hơi khép hai mắt giống như đang chờ đợi gì đó.
“Ông Mayer, chuyện này đều là do Tiêu Chính Văn quá kích động, chỉ là một hiểu lầm, một hiểu lầm nhỏ, ông tuyệt đối đừng…”
“Tôi cần yên tĩnh!”
Mayer ngắt lời La Quốc Hoa.
Rõ ràng ông ta cũng không còn nể mặt La Quốc Hoa nữa.
La Quốc Hoa bất lực thở dài một hơi, quay đầu lại tuyệt vọng nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu! Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng hiểu một chuyện, nơi này là Phi Lục, tầm ảnh hưởng của Hoa Quốc chúng ta ở nơi này rất nhỏ!”
“Cậu làm như vậy không chỉ huỷ hoại kế hoạch của chúng ta mà còn khiến cho mọi người đều rơi vào nguy hiểm, hiểu chưa?”
Lúc này, La Quốc Hoa sắp tức điên.
Nếu như đổi sang nơi khác hay thời thời điểm khác, dù Tiêu Chính Văn có giết chết Mayer thì La Quốc Hoa cũng sẽ không nói nửa chữ!
Thế nhưng nơi này thì khác!
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến những tiếng vang lớn, cửa phòng bị đạp tung ra!