“Vua Bắc Lương, chuyện xảy ra lúc trước là lỗi của nhà họ Trương chúng tôi, mong cậu lượng thứ, xin hãy tha lỗi cho nhà họ Trương chúng tôi!"
Trương Trấn Viễn vừa nói vừa dập đầu ba lần liên tiếp trước Tiêu Chính Văn dưới con mắt của tất cả mọi người.
Bụp bụp!
Đám người nhà họ Viên hít sâu một hơi.
Nhà họ Trương có thân phận gì chứ?
Đó là nhân vật được mọi người kính trọng ở võ tông, nhà họ Viên ở trước mặt nhà họ Trương căn bản chỉ như con kiến.
Ngay cả cụ tổ nhà họ Trương cũng phải quỳ dưới đất nhận lỗi với Tiêu Chính Văn, vậy còn nhà họ Viên thì sao?
Nghĩ đến đây, Viên Sùng Long không không khỏi rùng mình.
Nếu sau này, Tiêu Chính Văn đến tìm nhà họ Viên tính sổ thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Tiêu Chính Văn!
Viên Sùng Long nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, chạy một mạch xuống bục cao, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: "Vua Bắc Lương, tôi thay mặt nhà họ Viên xin lỗi cậu!"
Vừa nói, Viên Sùng Long vừa dập đầu mười cái trước Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Viên Sùng Long, xua tay: "Nể tình cụ tổ nhà họ Viên, cũng vì nhà họ Viên các người đã đóng góp cho Hoa Quốc, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không truy cứu nữa, ông đi đi!"
Nghe vậy, Viên Sùng Long vui mừng, đứng dậy, rối rít cảm ơn Tiêu Chính Văn rồi chạy thẳng xuống núi Thương Lĩnh.
Nhìn thấy Viên Sùng Long đã được Tiêu Chính Văn tha chết, mọi người vội vàng làm theo, quỳ xuống van xin lòng thương xót, đồng thời đổ hết trách nhiệm sang cho Đoàn Hải Long và nhà họ Trương.
Ánh mắt của Tiêu Chính Văn quét qua khuôn mặt của mọi người, sau đó anh hít một hơi thật sâu xua tay với bọn họ: “Các người đi đi!"
“Khi đất nước cần các người giúp sức thì nhất định phải cố gắng hết mình! Nếu không, tôi sẽ không tha cho các người nữa đâu”.
“Vâng vâng vâng! Chúng tôi nhớ rồi, từ nay về sau không bao giờ dám tùy tiện làm gì nữa, chỉ cần đất nước cần, chúng tôi sẵn sàng đổ máu!"
Mọi người đồng thanh nói, cuối cùng dập đầu trước Tiêu Chính Văn mấy lần rồi chuồn nhanh xuống núi.
Nhìn thấy cảnh này, Đại trưởng lão không ngừng gật đầu, Tiêu Chính Văn quả nhiên là người rộng lượng!
Thật ra ban đầu, Tiêu Chính Văn tha cho Viên Sùng Long không phải vì Tiêu Chính Văn đã quên đi ân oán giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Viên, mà là vì hôm nay hàng trăm môn phái của võ tông đều tập hợp ở đây.
Nếu thật sự để Nhạc Trung Kỳ giết hết bọn họ trên núi Thương Lĩnh thì võ tông Hoa Quốc sẽ thiệt hại lớn.