Chương 72: Họp mặt bạn bè
Tiêu Chính Văn không nói gì, đứng im tại chỗ, do dự rất lâu. Anh rất muốn nói cho Khương Vy Nhan biết mọi thứ về mình, nhưng anh còn có rất nhiều việc phải làm, mà những việc này đều rất nguy hiểm, động chạm đến lợi ích của rất nhiều người, sẽ có nguy hiểm về tính mạng.
Tuy Tiêu Chính Văn có đủ khả năng tự bảo vệ mình, nhưng anh không thể kè kè bên cạnh Khương Vy Nhan và Na Na suốt được. Mà bây giờ anh cũng không thể tùy tiện huy động ba trăm nghìn đàn ông Bắc Lương, lại càng không thể điều động ba nghìn cường giả của điện Thần Long về nước.
Làm vậy quá mạo hiểm.
Bốn trưởng lão của Long Các đã thông qua Long Nhất bày tỏ sự quan tâm đến sự kiện lần này, tuy lời nói không có ý trách cứ mấy, nhưng cũng mơ hồ tỏ ý cảnh cáo.
Dù gì, chủ soái Bắc Lương điều động ba trăm nghìn người một cách tùy tiện đối với Hoa Quốc cũng đáng để cảnh giác, đồng thời khiến rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn đang tại vị mơ hồ thấy bất an.
Khương Vy Nhan thấy Tiêu Chính Văn im lặng không nói gì, vành mắt đỏ ửng, mấy giọt nước mắt lăn xuống, cô quay đầu hít sâu một hơi, nói: “Nếu anh không muốn nói thì tôi cũng không ép anh. Tiêu Chính Văn, tôi chỉ muốn nói với anh rằng, tôi có thể tự nuôi Na Na, cũng có thể tự nuôi bản thân. Nếu anh thực sự quan tâm chúng tôi, thực sự muốn trở thành bố của Na Na thì anh nên dành nhiều thời gian hơn cho con bé, dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu xem tôi và Na Na cần gì. Điều Khương Vy Nhan tôi cần không phải là chiếc xe anh mua ngoài kia, mà là…”
Nói đến đây, cô không nói được nữa mà bế Na Na xoay người vào phòng ngủ.
Rầm!
Cô đóng cửa phòng, phòng khách vốn không lớn lúc này lại càng yên tĩnh hơn, không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Tiêu Chính Văn bất đắc dĩ thở dài, xoay người, bước ra sân nhỏ hút thuốc.
Anh hiểu ý câu nói cuối cùng của Khương Vy Nhan, điều cô và Na Na cần là tình yêu của anh, không phải những vật ngoài thân mà là thực sự hiểu bọn họ.
Anh đứng khoảng hơn mười phút, hút bốn năm điếu thuốc thì sau lưng vang lên tiếng mở cửa.
Khương Vy Nhan trang điểm kĩ càng, mặc chiếc váy dài trắng, đi đôi guốc, đeo một chiếc túi nhỏ, vóc dáng thanh mảnh, nhất là đôi chân kia, trắng nõn mượt mà, cả xương quai xanh khiến người ta không khỏi nhìn thêm mấy cái.
Lúc này trông Khương Vy Nhan đẹp một cách trong sáng, có cảm giác như cô em gái nhà bên ngọt ngào, rạng rỡ.
“Em ra ngoài à?”, Tiêu Chính Văn vội vàng dập tắt điếu thuốc, hỏi.
Khương Vy Nhan nhìn anh, gật đầu đáp: “Mấy cô bạn thân trước kia hẹn em ra ngoài ăn cơm”.
Tiêu Chính Văn nghe vậy, nói: “Anh đi cùng em”.
Khương Vy Nhan nghĩ một lát, mấy cô bạn này đều dẫn theo chồng, nên gật đầu: “Được, nhưng anh không được động tý là đánh nhau như trước kia nữa, anh phải giữ bình tĩnh đấy. Mấy cô bạn thân này đều là thiên kim nhà giàu, chồng họ hoặc là nhà mở công ty, hoặc là giám đốc của các công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, không thể đắc tội được”.
Tiêu Chính Văn thầm thấy vui vẻ, chỉ cần Khương Vy Nhan đồng ý đưa anh theo thì tức là anh vẫn còn cơ hội giải thích với cô, bày tỏ tình yêu với cô.
“Được, anh đồng ý với em”, Tiêu Chính Văn nói xong, cũng không thay quần áo, vội vàng chạy ra ngoài mở cửa xe, nói: “Anh đưa em đi”.
Khương Vy Nhan nhìn chiếc BMW 5-Series mới cóng, nghĩ một lát rồi vẫn chui vào xe, ngồi ở ghế lái phụ.
Trên đường đi, trong xe hơi yên tĩnh, tuy bật bài nhạc nhẹ, nhưng dường như Khương Vy Nhan có rất nhiều tâm sự, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng lông mi dài mang theo chút do dự.
Tiêu Chính Văn cũng không dám nói gì, chắc Khương Vy Nhan vẫn đang giận anh.
Đến điểm hẹn là khách sạn Khải Tư Mỹ, Tiêu Chính Văn dừng lại, hai người xuống xe, sau lưng liền vang lên một giọng nói cao vút: “Chao ôi, Khương Vy Nhan à? Là cậu thật đấy à, đúng là khéo quá, cậu cũng mới đến sao? Ấy, đây là chồng cậu à? Sao lại lái chiếc BMW tồi tàn thế này, cũng hơi nhếch nhác đấy”.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan nhíu mày quay lại nhìn, thấy một cô nàng trang điểm rất lòe loẹt, quần áo đắt tiền, đeo vàng đeo bạc, tay cũng xách một chiếc túi mới bản giới hạn của LV, tiện tay bấm chiếc chìa khóa xe trong tay một cái, chiếc Ferrari đỗ phía sau liền sáng đèn.
Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tỏ vẻ rất lịch sự, vén tóc bên tai, cười đáp: “Kỳ Kỳ, cậu đến rồi à?”
Cô nàng tên Kỳ Kỳ kia thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, ngũ quan không xuất sắc lắm, nhưng vì trang điểm nên nhìn cũng có phong cách mạnh mẽ.
Cô ta uốn éo cái mông, ra vẻ đại tiểu thư bước tới, sau đó không mặn không nhạt cười nói: “Vy Nhan, mấy năm không gặp cậu, bây giờ cậu sống thế nào? Tôi nghe nói vì chuyện năm năm trước mà cậu bị đuổi khỏi nhà họ Khương hả? Thật không đấy? Thế chẳng phải bây giờ cậu sống vật vờ lắm sao? Chao ôi, nếu cậu có khó khăn gì cứ kể với tôi, dù gì tôi cũng là bạn thân cậu, giúp được gì chắc chắn tôi sẽ giúp”.
Khương Vy Nhan nghe vậy thấy rất khó chịu, nhưng vẫn cố nặn nụ cười, đáp: “Cảm ơn cậu nhé, Kỳ Kỳ”.
Kỳ Kỳ nở nụ cười giả tạo, trong lòng không ngừng mỉa mai.
Trước kia Khương Vy Nhan là người nổi bật nhất trong số mấy chị em bọn họ, bao nhiêu cậu ấm nhà giàu theo đuổi, bao nhiêu nhà gia đình quyền thế bợ đỡ, khiến mấy người bạn thân đều trở thành phông nền, trong lòng họ cũng rất căm ghét Khương Vy Nhan.
Dạo này, khó khăn lắm mới nghe nói Khương Vy Nhan lại quay về nhà họ Khương, bọn họ liền sốt sắng tổ chức họp mặt, mục đích là muốn sỉ nhục Khương Vy Nhan, xem bây giờ cô có còn sống như đại tiểu thư hay không.
“Ấy, đây chắc là con chó hoang nhà họ Tiêu, người chồng dạo này được đồn thổi ầm ĩ của cậu đấy à?”, Kỳ Kỳ lúc này cũng chú ý thấy Tiêu Chính Văn đang đứng bên cạnh cô, lạnh lùng cười mỉa.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên lạnh lùng, những lời cô ta nói lúc trước đã khiến anh khó chịu lắm rồi.
Nhưng anh đã đồng ý với Khương Vy Nhan là không được gây sự, nên cũng chỉ cười nhạt: “Chào cô, tôi là chồng Khương Vy Nhan”.
Kỳ Kỳ lập tức che miệng cười to một cách khoa trương: “Là thật à? Chậc chậc, nhìn cũng đẹp trai đấy, đáng tiếc hơi nghèo. Nhà họ Tiêu đã không còn, anh đường đường là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, bây giờ cũng chỉ có thể ở rể nhà họ Khương, đúng là chuyện đời khó lường mà. Nhưng hai người cũng xứng đôi vừa lứa lắm, mọi người đều nói cái gì mà chó hoang xứng tiện nhân, còn sinh ra một đứa con hoang…”
Lúc nói đến đây, Kỳ Kỳ còn cố ý nhìn Khương Vy Nhan một cái, phát hiện sắc mặt cô rất lạnh lùng, tâm trạng cô ta cũng trở nên vui vẻ, lập tức nói: “Ôi chao, Vy Nhan, cậu đừng giận, đây là bên ngoài người ta nói vậy, tôi xin lỗi nhé. Được rồi, chúng ta đừng đứng đây nữa, mau vào trong đi, đám Dĩnh Nhi chắc đã đến rồi đấy”.
“Dĩnh Nhi?”, Khương Vy Nhan lẩm bẩm một câu, sắc mặt có vẻ hơi do dự và rối rắm.
Trước kia Hàn Dĩnh Nhi là người bạn thân nhất với Khương Vy Nhan, học cùng nhau từ tiểu học đến đại học, gần như có thể nói là bạn thân không có bí mật, như chị em sinh đôi.
Nhưng sau đó, hồi đại học, vì một nam sinh mà tình cảm giữa Hàn Dĩnh Nhi và Khương Vy Nhan đã rạn nứt hoàn toàn, không qua lại với nhau nữa.