Nhưng chỉ cần Tiêu Chính Văn dùng sức hoặc đấu võ với người khác thì thuốc độc sẽ lập tức phát tán ra khắp người.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Thiên Đức nảy sinh một ý nghĩ.
Trong sư môn có một loại thuốc bột là Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán, loại thuốc độc này cực kỳ phù hợp với yêu cầu của ông Lư.
Lâm Thiên Đức đảo mắt rồi gọi hai đệ tử đến, dặn dò vài câu sau đó hai tên đệ tử nhận lệnh rời khỏi đó.
Lúc này Tiêu Chính Văn cũng đang nghỉ ngơi chữa trị vết thương trong biệt thự nhà họ Tiêu.
Anh bị thương không nghiêm trọng lắm, không phải bị người khác đánh mà là vì lúc đó tình hình quá khẩn cấp nên mới quá sức.
Lúc đỡ một đòn của Lạc Cửu Anh, Tiêu Chính Văn đã hơi suy yếu.
Thế nên khí huyết mới trào lên, anh nôn ra một ngụm máu.
Chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức thêm là có thể hồi phục.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là ông Lư lại không sai người đến đánh lén anh.
Chuyện này vừa là chuyện tốt, cũng vừa là chuyện xấu.
Suy cho cùng Tiêu Chính Văn đã gặp ông Lư, có thể nói người này cực kỳ nham hiểm độc ác, tâm địa lại rất hẹp hòi.
Nếu lúc đó ông Lư sai người đến bị Độ Thiên Chân Nhân giết thì sau này có lẽ ông Lư sẽ hơi kiêng kỵ.
Nhưng bây giờ không thể không đề phòng ông Lư.
“Chủ thượng, Charlie chủ động khiêu khích, cậu lại đang bị thương, chi bằng để tôi đến đó nhận lời thách đấu với tên kia”.
Độ Thiên Chân Nhân nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Không cần, chỉ có tôi mới có thể giết người này, nếu người khác giết hắn e là sẽ chọc phải tai họa lớn. Mấy ngày nay ông phải để ý đến động tĩnh quanh biệt thự, tôi lo tên họ Lư đó sẽ không để yên đâu”.
Độ Thiên Chân Nhân gật đầu.
Trưởng lão liên minh võ thuật có thể huy động một lực lượng vô cùng lớn mạnh, quả thật không thể không tăng cường phòng vệ.
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu có hai người đàn ông trung niên một cao một thấp đi đến.
Hai người đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tiêu nhìn một hồi lâu, sau đó người đàn ông có vóc dáng cao bước đến trước một bước cao ngạo nói với hai đệ tử Thiên Kiếm Tông: “Nơi này là nhà của Tiêu Chính Văn à?”