“Nghe nói trên đời này có tất cả mười miếng, trong đó có hai miếng rơi vào âm phủ Hoàng Tuyền, còn tám miếng được phân bố ở khắp nơi trên thế giới, ngoài lãnh thổ cũng có ba miếng”.
Nói đến đây, trong mắt không ít những người thế hệ trước đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Sắt mẹ không phải là sắt đen thông thường, dù là đại tài cảnh giới Chân Tiên khi bị nó đánh trúng, cảnh giới cũng sẽ giảm xuống rất nhanh.
Còn Ngụy Tiên thì không thể chịu được một cú đánh của sắt mẹ.
“Nhà họ Phương lại có bảo vật như vậy? Đó là vật khai thiên của Bàn Cổ đó”, sắc mặt Hắc Bá trắng bệch nói.
“Lai lịch của nhà họ Phương không chỉ có thế, họ mới là người đại diện của Thiên Đạo Minh Ước. Hơn nữa những bảo vật như vậy trừ khi là Thiên Đạo Minh Ước, người khác sao có thể tìm được”.
Vương Hử bình tĩnh giải thích.
Tương truyền sắt mẹ là sắt đen rơi từ trên chiếc rìu khai thiên cực lớn của Bàn Cổ, uy lực vô tận nhưng cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể phát huy được uy lực của nó.
Một mặt là thực lực và cảnh giới phải đạt đến độ cao nhất định, mặt khác được đạo cảnh hỗ trợ, không có ánh sáng đạo cảnh, có cảnh giới thì cũng không thể làm cho sắt mẹ phát huy được uy lực vốn có.
“Chỉ tiếc là người nhà họ Phương có đạo cảnh quá thấp, không thể phát huy được uy lực của sắt mẹ, nếu không chỉ một đòn tấn công này cũng đã chém chết Khổng Cập”.
Vương Hử lại thở dài nói.
Thật ra Thần Vương mà người đời sau nói chẳng qua chỉ là hậu duệ của Bàn Cổ thôi, ngay cả Long tộc cũng là do Bàn Cổ tạo ra, mọi thứ trong vũ trụ đều có liên quan đến Bàn Cổ.
Mà sắt mẹ là vật lưu lạc trên chiếc rìu khổng lồ của Bàn Cổ, có thể nói đều có sức trấn áp chí mạng với tất cả sinh linh trong vũ trụ.
Khác với sự trấn áp huyết mạch của Hoa Quốc với loài người mà là một loại trấn áp bẩm sinh.
Nhưng bất kỳ vật gì cũng phải có người tương thích sử dụng nó mới có thể phát huy hiệu quả vốn có của nó nên đây là nỗi thương tâm của nhà họ Phương.
Mặc dù sắt mẹ lại xuất hiện đủ để chấn động thế giới nhưng cũng chỉ có thể khiến mọi người kinh ngạc thôi.
Cùng lúc đó một tia chớp cực lớn đánh ngang trên bầu trời.
“Ầm!”
Tiếng sấm vang dội vang lên như một tiếng quát tức giận của thế giới.
Tia chớp đó giống như một ngọn núi từ trên trời rơi xuống đâm xuyên vào trời đất, mang theo uy lực vô tận của trời đập xuống nhà họ Phương.
Rầm!