Chương 572: Đồ bất hiếu
“Bố! Bố điên rồi!”
Vẻ mặt Lâu Kiệt đau đớn thống khổ, vùng vẫy muốn đứng lên.
Nhưng hai tên thuộc hạ bên người vẫn đè chặt hai vai của Lâu Kiệt!
Lâu Thương Hà đứng dậy, hai mắt sắc bén lạnh lùng giận dữ, căm phẫn hỏi: “Tao điên ư? Tao thấy mày mới điên rồi đấy!”
“Tao hỏi mày, tên Tiêu Chính Văn kia rốt cuộc là ai, rốt cuộc mày đã đắc tội với hắn như thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi này, Lâu Kiệt gầm lên: “Cái gì mà con đắc tội với hắn chứ! Rõ ràng là hắn đã phế bỏ hai chân con!”
“Mày còn không nói thật à? Đánh nó cho tôi! Đánh đến khi nó nói thật thì thôi!”, Lâu Thương Hà nổi giận, ra lệnh.
Lập tức, hai tên thuộc hạ cúi người nói với Lâu Kiệt: “Tam thiếu gia, xin lỗi”.
Dứt lời, hai người liền ra tay tàn độc với Lâu Kiệt.
Lâu Kiệt vốn là thiếu gia con nhà giàu, sao có thể chịu được những đòn tàn nhẫn này, hắn lập tức ngã lăn xuống đất kêu gào thảm thiết!
“Hu hu, bố, đừng đánh nữa, xin bố hãy bảo bọn họ đừng đánh nữa…”
Lâu Kiệt kêu gào, trưởng lão nhà họ Lâu ngồi đó chỉ lạnh lùng quan sát.
“Nói! Rốt cuộc mày đã đắc tội Tiêu Chính Văn như thế nào!”
Lâu Thương Hà giận dữ hỏi!
Bây giờ, nhà họ Lâu đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng!
Đắc tội nhân vật lớn có thủ đoạn khủng khiếp như vậy, thằng con bất hiếu này lại còn dám che giấu!
“Chỉ một thằng ở rể ở Tu Hà, đắc tội thì đắc tội, có gì mà phải sợ chứ!”
Lâu Kiệt gào mồm lên, hoàn toàn không hiểu tại sao bố mình lại tức giận như vậy.
“Một thằng ở rể? Trong mắt mày hắn chỉ là một thằng ở rể vô dụng thôi sao?”
Lâu Thương Hà cười khẩy, bất lực lắc đầu, sau đó quát lớn: “Đúng là thằng con bất hiếu! Bây giờ mày vẫn còn không biết bản thân mày đã gây ra chuyện gì sao? Tao nói cho mày biết, Tiêu Chính Văn này căn bản không phải ở rể gì cả! Chú tư của mày vì chuyện của mày mà đã bị người của quân khu Tu Hà bắt đi rồi! Mày cảm thấy một người đàn ông có thể huy động mười nghìn binh lính thì chỉ là một thằng ở rể bình thường thôi sao?”
“Ầm!”
Câu nói này đã làm đầu óc của Lâu Kiệt bùng nổ!
Cái gì?
Huy động mười nghìn binh lính!
Lâu Kiệt mờ mịt, trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Lâu Thương Hà, hét toáng lên: “Bố, bố đang nói vớ vẩn gì thế? Sao chú tư có thể bị bắt chứ? Còn nữa, cái gì mà mười nghìn binh lính, sao con không hiểu gì hết vậy?”
“Người đâu, đưa video cho thằng bất hiếu này xem cho rõ!”
Lâu Thương Hà tức giận quát.
Thuộc hạ nhanh chóng đưa video cho Lâu Kiệt xem.
Khi hắn thấy chú tư của mình đưa theo ba nghìn cấp dưới, còn chưa tiến vào Tu Hà đã bị mười nghìn binh lính bắt, cả người hoảng sợ, mắt trợn tròn.
“Không, không thể nào! Sao có thể như vậy được? Hắn rõ ràng là kẻ bất tài ăn bám cơ mà… đây nhất định là hiểu lầm chỗ nào rồi, bố, chuyện này không thể nào!”
Lâu Kiệt gào mồm lên, bây giờ hắn sợ rồi!
“Hừ! Hiểu lầm? Tao thấy mấy năm qua đã chiều mày quá, nên trong mắt mày chả coi ai ra gì, mới gây ra nhiều chuyện như vậy!”
Lâu Thương Hà tức giận nói: “Nói! Rốt cuộc mày đã đắc tội Tiêu Chính Văn như thế nào?”
Lâu Kiệt không dám che giấu nữa, vội kể lại chuyện phá hoại công ty của Khương Vy Nhan và yêu cầu muốn ngủ cùng với cô.
Nghe xong, sắc mặt Lâu Thương Hà vô cùng u ám, chỉ cảm thấy trước mắt là màu đen kịt, chỉ muốn đích thân chém chết thằng con ngu xuẩn này!
“Đồ bất hiếu, ngu dốt, Vân Hải nhiều đàn bà thế mà mày không cần? Lại đi thích một người đã có chồng! Chẳng lẽ trước khi hành động, mày không đi tìm hiểu rõ ràng bối cảnh sau lưng đối phương hay sao?”
Lâu Thương Hà giận dữ, ngã phịch xuống ghế, ôm trán.
Lúc này, Thôi Thượng Yến xông vào, nhìn thấy con trai đang quỳ dưới đất, toàn thân đầy máu, lập tức bị dọa hét lên, nước mắt nước mũi giàn giụa ôm lấy Lâu Kiệt nói: “A Kiệt, con trai của mẹ…”
“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng đến rồi, nếu mẹ không đến thì con sẽ bị bố đánh chết mất…”
Lâu Kiệt thấy mẹ mình tới liền khóc lóc sướt mướt.
Thôi Thượng Yến nghiêng đầu, phẫn uất trừng mắt nhìn Lâu Thương Hà, tức giận nói: “Họ Lâu kia! Ông muốn làm gì? Ông dựa vào đâu mà đánh con trai tôi? Ông không đối phó được với người ngoài liền trút giận lên người con trai sao?”
Lâu Thương Hà nhìn Thôi Thượng Yến đang tức giận, bất lực thở dài nói: “Vợ à, sao bà không tự hỏi con trai bất hiếu của bà rốt cuộc đã làm những gì? Bây giờ Hán Long bị bắt rồi, nhà họ Lâu chúng ta gặp phải vấn đề nan giải chưa từng có, bà còn che chở nó như vậy sao?”
Thôi Thượng Yến mặc kệ, đôi mắt ngấn lệ chỉ vào mặt Lâu Thương Hà, hăm dọa: “Chỉ là một thằng nhóc có chút thực lực thôi mà, nhà họ Lâu các ông sợ hắn lắm sao? Em trai thứ hai của ông không phải đang làm việc trong quân khu à? Không phải tướng quân thì cũng là chiến thần mà, gọi nó quay về đi!”
Nghe những lời này, mặt Lâu Thương Hà u ám, ngẫm nghĩ rồi liếc nhìn đám người nhà họ Lâu, hỏi: “Mọi người thấy thế nào?”
Người nhà họ Lâu đáp:
“Gia chủ, tôi thấy bà chủ nói không sai, nhà họ Lâu chúng ta cũng không dễ bị bắt nạt, chúng ta cũng có người trong quân khu!”
“Tuyệt đối không thể! Tình hình trước mắt có thể thấy, địa vị của Tiêu Chính Văn ở Tu Hà không hề thấp, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
“Tôi có ý kiến này, mời Tiêu Chính Văn đến đây, hai bên ngồi xuống trò chuyện, hòa khí sinh tài, dù sao bây giờ Tứ Gia vẫn ở trong tay đối phương”.
Nghe xong, Lâu Thương Hà gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy thì ai trong mọi người sẽ đi mời Tiêu Chính Văn tới đây?”
“Tôi đi”.
Một người đàn ông trung niên đứng ra nói.
“Được”, Lâu Thương Hà gật đầu, liếc Lâu Kiệt, tức giận phất tay rời đi.
…
Cùng lúc đó, ở Tu Hà.
Sau khi Tiêu Chính Văn bắt Lâu Hán Long, liền rời khỏi tổng bộ Sở chỉ huy quân đội.
Kết quả, nửa đường anh nhận được điện thoại của Tống Băng Văn, nói muốn mời anh ăn cơm.
Tiêu Chính Văn cũng không nghĩ nhiều đã đồng ý luôn.
Quán mì Tu Hà.
Một quán mì khá đặc biệt.
Bây giờ cũng khoảng mười một mười hai giờ, người đến quán mì này khá đông, Tiêu Chính Văn vừa vào cửa đã thấy Tống Băng Văn đang ngồi bên cửa sổ.
Người phụ nữ này nhìn từ xa thực sự rất đẹp, làn da trắng như tuyết, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, thoạt nhìn rất nhanh nhẹn hoạt bát.
“Hôm nay cô không mặc đồng phục sao?”
Hai tay Tiêu Chính Văn đút túi quần, bước qua, kéo ghế rồi đặt mông xuống.
Tống Băng Văn nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt hơi lạnh lùng, đưa thực đơn cho Tiêu Chính Văn rồi hỏi: “Ăn gì tự gọi”.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn bầu ngực đầy đặn của cô ta đang đặt trên mặt bàn, thực sự rất hấp dẫn, hỏi: “Sao đột nhiên muốn mời tôi ăn cơm vậy?”
Tống Băng Văn chăm chú nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Tìm anh hỏi vài việc”.
Tiêu Chính Văn nhướng mày hỏi: “Không phải cô muốn bắt tôi đấy chứ?”
“Đúng đúng, vậy nên, anh mau ăn đi, ăn xong về cục với tôi”, Tống Băng Văn cười nói.
Tiêu Chính Văn bĩu môi, khép thực đơn lại, chuẩn bị đứng dậy nói: “Vậy tôi không ăn nữa, nuốt không trôi”.
Tống Băng Văn thấy Tiêu Chính Văn định rời đi, vội vàng nói lớn: “Đứng lại! Anh ngồi xuống cho tôi!”