Nếu như đôi bên thật sự ra tay thì cậu thanh niên nhà họ Khổng đã chiếm trọn ưu thế về trận pháp, hơn nữa thân là cao thủ Đế Cảnh cấp ba, chỉ cần Đại Đế không ra mặt thì ai có thể đấu lại được?
Cộng thêm sự trợ giúp từ trận pháp huyền ảo của nhà họ Khổng, dù là cao thủ Đế Cảnh cấp bốn thì người này cũng đủ sức xử lý chỉ trong một trận đấu!
Đây chính là điểm khủng bố thực sự của các thế gia lớn!
Hơn nữa, ông ta cũng muốn có được thuật phân thân của Thiên Cung Bắc Cực, dù thế nào thì cũng phải ép Tiêu Chính Văn ngoan ngoãn giao nộp!
“Ông Trục Nhật nói không hề sai, người có thân phận giống như tôi và ông, nếu như ra tay với một tiểu bối thì e rằng sẽ bị người đời gièm pha!”
“Nhưng trước khi mọi thứ đâu ra đấy, chúng ta tuyệt đối không được khinh suất! Đề phòng chuyện bất trắc xảy ra!”, Mạnh Hồng Nho cực kỳ nghiêm túc nói.
Khí vận Thiên Đô lần này không chỉ có ý nghĩa hết sức quan trọng đối với bản thân ông ta mà đối với cả nhà họ Mạnh mà nói cũng không thể để vuột mất!
“Thế tử đích truyền của nhà họ Khổng đích thân tới, sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu!”, ông lão Trục Nhật bình thản cười nói.
“Ý của ông là cậu ta là con cháu nòng cốt?”, Mạnh Hồng Nho nhíu mày hỏi.
Ông lão Trục Nhật khẽ gật đầu, quay đầu nhìn khắp xung quanh, thấy không có ai thì mới nhỏ giọng nói: “Để khiến cho tu vi của cậu ta được thăng hạng nhanh chóng, nhà họ Khổng đã dùng tinh huyết của năm thế tử để dâng tế cho một mình cậu ta!”
“Vậy nên chắc ông cũng hiểu đối với nhà họ Khổng mà nói thì tên này quan trọng tới độ nào rồi nhỉ! Cử cậu ta tới đây không phải để làm bàn đạp cho người khác!”
“Mấy chục năm trở lại đây, trong mắt Thanh Liên ngày càng không có sự tồn tại của nhà họ Khổng rồi, ý của nhà họ Khổng cũng là muốn thông qua thánh hội Vạn Tông lần này để cho Thanh Liên hiểu ra rằng Đông Vực này là thiên hạ của ai!”
Ông lão Trục Nhật nói với đôi mắt phát sáng.
“Cái gì? Vì một mình cậu ta mà lại phế bỏ tu vi của những năm người? Nhà họ Khổng đúng là khiến cho tôi tự thấy hổ thẹn!”, Mạnh Hồng Nho cũng hơi kinh ngạc trước sự tàn độc của nhà họ Khổng!
“Ha ha, tất cả là vì để hoàn thành việc lớn mà, những thứ như lòng thương, đâu phải là thứ mà chúng ta nên có? Thế giới này vốn dĩ chính là ỷ mạnh hiếp yếu, lẽ nào không phải hay sao?”
Ông lão Trục Nhật cười nói đầy nham hiểm.
Quả thực là vậy!
Nơi này là vùng ngoài lãnh thổ, một thế giới không có phép tắc, không có tình người, chỉ có thực lực mới là thứ duy nhất cho phép tiếp tục được sống!
Nhà họ Khổng hiến tế năm người, chỉ cần có thể khiến cho một người đạt được thành tựu, vậy thì nhà họ Khổng vẫn có thể xưng bá ở cả vùng ngoài lãnh thổ!
“Chả trách ông lại tự tin tới vậy!”, Mạnh Hồng Nho khẽ gật đầu nói.
Nếu như nói nhà họ Mạnh năm đó cũng có thể hiến tế hết tất cả những kẻ đời sau không nên thân cho ông ta thì có lẽ ông ta cũng có thể giành được chút khí vận vào thánh hội Thiên Đô lần trước rồi!
Chả trách nhà họ Mạnh lại bái nhà họ Khổng làm thầy, chỉ xét riêng tâm địa thôi thì nhà họ Mạnh còn lâu mới so được với nhà họ Khổng!
Ít nhất thì nhà họ Mạnh vẫn không làm được việc dùng người trong chính gia tộc làm vật hiến tế để giúp cho một người con nối dõi của gia tộc mình đạt được thành tựu!