Mạng sống của họ không hề đáng được nhắc đến dưới sức mạnh đó, thậm chí đối phương chẳng cần động ngón tay, chỉ cần xoay chuyển suy nghĩ thì họ sẽ biến thành tro bụi ngay tức khắc.
“Không! Không thể nào! Tôi… tôi là cường giả Thiên Thần mà”.
Vũ Thiên Tôn hét to lên, nhưng trong mắt cụ ta lại hiện lên vẻ sợ hãi.
Tuy nhiên sau khi cụ ta hét lên, uy lực trên người đám người Quang Minh Tôn cũng được hóa giải, cuối cùng họ cũng được tự do.
“Giết cậu ta!”
Vũ Thiên Tôn cũng không quan tâm nhiều nữa, cụ ta chỉ vào Tiêu Chính Văn khàn giọng hét lên.
Sức mạnh lúc nãy có phải phát ra từ Tiêu Chính Văn hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nguy hiểm!
Vũ Thiên Tôn lập tức cảm giác được sự nguy hiểm.
Cụ ta là Lục Tôn Hạo Thiên, là cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao.
Nhưng cảnh giới Thiên Thần không phải là bậc tối thượng, người nào đến được cảnh giới này đều hiểu biết nhiều hơn người thường.
Thậm chí vào thời xa xưa, cảnh giới Thiên Thần thật sự chỉ là sự tồn tại nhỏ bé.
Thậm chí còn không có tư cách làm người hầu.
Thế nên bất kể sức mạnh đáng sợ vừa rồi có liên quan đến Tiêu Chính Văn hay không đều phải tiêu diệt hết mọi mối nguy hiểm cận kề.
Cùng lúc đó khí thế của Vũ Thiên Tôn lại được nâng cao.
Ý chí đáng sợ của cường giả cảnh giới Thiên Thần bao trùm xung quanh.
Ngay cả mọi người ở toàn bộ nước Lý đều run rẩy.
Sau đó Vũ Thiên Tôn mặc kệ Tiêu Long đang có mặt ở đó, cụ ta bỗng giơ tay ra vung một cú đấm về phía Tiêu Chính Văn.
“Các người thật hỗn láo!”
Tiêu Long tức giận quát lớn, luồng gió mạnh đánh đến chỗ Tiêu Chính Văn bỗng tan ra, vung tứ phía.
“Tiêu Long, sao… sao ông có thể!”
Vũ Thiên Tôn chỉ biết Sáng Thế Chủ rất coi trọng Tiêu Long, hơn nữa Tiêu Long quả thật rất mạnh.
Nhưng không ngờ cụ ấy lại có thể dễ dàng phá được cuồng phong của Vũ Thiên Tôn như thế.
Lúc này Trần Cương đứng trong đám đông vô cùng kích động như tiêm phải thuốc kích thích.
Thấy Tiêu Chính Văn đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, Dương Linh Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tiêu Chính Văn có liên quan đến cường giả mà anh gọi là ông nội đó thì chứng tỏ giữa hai người họ có quan hệ huyết thống, Vũ Thiên Tôn đừng hòng làm Tiêu Chính Văn bị thương.
Lúc này ánh sáng vàng quanh người Tiêu Chính Văn bỗng nhạt đi, cùng lúc đó Tiêu Chính Văn cũng chậm rãi mở mắt ra.
Những lời ông lão trong ảo ảnh lúc nãy nói vẫn còn vang vọng trong đầu Tiêu Chính Văn.
Ta chu du thế gian, trở tay thành trận pháp, tâm tùy ý xoay chuyển, trời đất xoay chuyển cùng ta.
Thầm nhắc lại câu nói này, Tiêu Chính Văn đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn Vũ Thiên Tôn, lạnh lùng nói: “Ông đã từng thấy bóng tối thật sự chưa?”
Nghe thế Vũ Thiên Tôn không khỏi sửng sốt.
Cụ ta không hiểu ý trong câu nói của Tiêu Chính Văn.
Nhưng chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhấc tay lên lạnh lùng nói: “Trời đất vốn là mắt trận pháp, trời đất đều có thể chuyển động theo trận pháp”.