“Hiện giờ, chắc mấy người đã hiểu cách biệt giữa Tiêu Chính Văn và cậu chủ Đông Phương rồi nhỉ! Tôi đã nói xong rồi, nên nói hay là không nên nói, tôi đều nói cả rồi, còn về việc mấy người muốn làm thế nào thì tự mình quyết định đi!”
Nói xong, Trình Chí Long đứng dậy rời đi.
“Hừ!”
Trình Chí Long đi khuất, Đại trưởng lão hít sâu, nói: “Tần Vũ, tên Đông Phương Ngạo Vũ này rốt cuộc có lai lịch thế nào, Hắc Băng Đài đã tra ra chưa?”
Trước đây, Đại trưởng lão không muốn Tiêu Chính Văn giết chết Đông Phương Ngạo Vũ, thế nhưng hiện giờ thì đã hoàn toàn thay đổi cách nghĩ.
Trình Chí Long cho rằng những lời vừa rồi của cụ ta có thể uy hiếp mọi người, khiến cho mọi người đều đứng hết về phía Đông Phương Ngạo Vũ, thế nhưng cụ ta đã lầm!
Những người đang ngồi ở kia, ai ai cũng từng vào sinh ra tử vì Hoa Quốc, mấy lần chấp chới giữa bờ vực sinh tử thì sao có thể để tâm tới những lời này?
Tiêu Chính Văn là quân hồn của Hoa Quốc, tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc gì!
Lời nói của Trình Chí Long không những không kéo mấy người Đại trưởng lão lại gần mà ngược lại còn đẩy hết mọi người về phía Tiêu Chính Văn.
“Chuyện này… do Hắc Băng Đài chúng tôi vô dụng, một mặt bên phía Hoa Sơn, chúng tôi căn bản không tra ra gì, mặt khác, từ lúc hắn rời khỏi Hoa Sơn thì vẫn luôn hành sự kín tiếng, thật sự không thể tra ra nổi! Nếu như không phải chính miệng Trình Chí Long nói ra thì chúng tôi còn không biết hắn từng gặp Quang Minh Tôn!”
Tần Vũ nhíu mày, thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Tiêu Chính Văn.
Ngay khi mọi người còn đang ngạc nhiên khó tin, một thiếu tướng của Hắc Băng Đài bước đến sảnh lớn nói với Tần Vũ: “Tổng tư lệnh, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Anh ta vừa nói vừa đưa một bản báo cáo cho Tần Vũ.
Tần Vũ nhận lấy đọc lướt qua, sắc mặt bỗng thay đổi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đại trưởng lão tiến đến, nhìn chòng chọc vào Tần Vũ hỏi.
“Vũ Thiên Tôn đã lên chuyến bay đến Hoa Quốc. Hơn nữa Thí Thần của Vy Hào cũng lên chuyến bay đến Long Kinh vào một tiếng trước”.
“Trong hai người họ, Vũ Thiên Tôn là một trong Lục Tôn Hạo Thiên của phái Quang Minh, còn thân phận Thí Thần này hơi khó nói. Mục đích hai người này cùng bay đến Hoa Quốc chỉ là xem trận chiến thôi sao?”
Tần Vũ nắm chặt tình báo trong tay, đi qua đi lại một hồi cuối cùng cắn răng nói: “Các vị trưởng lão, chuyện này rất quan trọng, tôi phải báo cáo với Thiên Tử”.
Mấy người Đại trưởng lão gật đầu nói: “Được! Bọn tôi cũng đi với cậu, tốt nhất nên bỏ cuộc hẹn quyết đấu lần này của Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ, nếu không e là tình hình sẽ cực kỳ bất lợi với Tiêu Chính Văn”.