“Loại trò hề thích thu hút sự chú ý như cậu, áp dụng trong thế tục thì có thể sẽ có người bị cậu lừa, thế nhưng ở thánh vực thì gần như cậu đã lộ tẩy hết rồi!”
“Tôi hy vọng cậu tự biết phải làm gì, bây giờ cậu đã trở thành mục tiêu công kích rồi, tốt nhất là cậu nên chủ động hiến dâng bí kỹ trận pháp mà hai người đó đã học lên cho thế tử Chu, nếu không đợi đến khi đại nạn ập tới thì có muốn hiến dâng cũng không còn cơ hội nữa rồi!”
Ông Đồng lạnh lùng nhìn hai người Long Hình và Long Nguyệt, trong ánh mắt mang theo vẻ thương xót, nói: “Dẫu sao thì vận mệnh của mấy người cũng đã được an bài rồi, người xưa có câu, phù sa không chảy ruộng ngoài”.
“Nếu như dâng cho người Hoa Quốc, ít nhất sau khi mấy người chết thì vẫn có người dựng bia mộ cho! Nếu không e rằng mấy người sẽ phải bỏ mạng ở nơi hoang dã!”
Nếu như ban nãy vẫn chỉ là âm thầm uy hiếp thì những lời bây giờ của ông Đồng rõ ràng đã giống như lợi dụng điểm yếu để trắng trợn uy hiếp người khác!
Hơn nữa, dù mấy người Tiêu Chính Văn có giao bí kỹ trận pháp ra hay không, kết quả cũng chỉ có một, đó chính là cái chết!
Từ đó có thể thấy được rằng từ đầu tới cuối, những người này đều không coi mấy người Tiêu Chính Văn như là con người.
Ở trong mắt bọn họ, giá trị duy nhất của Tiêu Chính Văn chỉ là hai bộ trận pháp đó mà thôi!
Bây giờ cảnh giới của Tiêu Chính Văn đã bị công khai cho mọi người biết hết rồi, đối diện với một kẻ yếu ớt ở cảnh giới Nhân Vương cấp một thì còn cần phải đe doạ dụ dỗ hay sao?
Cử bừa hai tên bề dưới ra tay tranh cướp là được rồi!
“Với xuất thân của cậu, căn bản không thể sở hữu loại trận pháp huyền ảo như vậy, tôi hoài nghi hai bộ bí thuật trận pháp mà cậu dạy cho bọn họ có lai lịch không chính đáng!”
“Nói không chừng là trộm từ năm đại danh sơn, nếu như cậu không muốn liên luỵ tới người nhà thì tốt nhất hãy giao nộp ra sớm một chút, đợi sau khi chúng tôi điều tra ra chứng cứ thì cũng nể tình cho mấy người được chết toàn thây!”
Khổng Tuyên cười hiểm ác và nói với dáng vẻ uy hiếp.
Lời này vừa thốt ra, Chu Thuỵ Chân không khỏi nhíu mày.
Thật ra hắn cũng đã có ý định muốn tranh cướp, chỉ là trước mặt quá nhiều người bên trong đại sảnh mà nói ra mấy lời này thì thật sự tổn hại tới thanh danh của thế tử!
“Anh Khổng, chú ý cách dùng từ của anh! Dù là cướp thì cũng cần phải tìm cơ hội, ở trước mặt nhiều người như vậy, nhà họ Khổng của anh không cần thể diện nhưng nhà họ Chu chúng tôi vẫn cần!”
Chu Thuỵ Chân nói xong thì thẳng thừng quay người rời đi.
Sợ Khổng Tuyên sẽ lại nói thêm lời gì không cần mặt mũi, ảnh hưởng tới thân danh của nhà họ Chu!
Thấy mấy thế tử đồng loạt quay người rời đi, Nguỵ Quốc Đào không khỏi cười lạnh lùng, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, ếch ngồi đáy giếng chung quy vẫn là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!”
“Mấy cái trò hề này của cậu mà cũng dám lấy ra biểu diễn ở thánh vực? Bây giờ cảm thấy thế nào?”
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị hai thế lực lớn vứt bỏ công khai, trong lòng Nguỵ Quốc Đào rõ ràng còn ngọt hơn cả ăn mật.
Vừa nghĩ tới câu nói mà Tiêu Chính Văn chất vấn ông ta ban nãy, Nguỵ Quốc Đào hận tới độ chân răng phát ngứa, chỉ muốn ra tay giết chết Tiêu Chính Văn ngay lập tức, chém anh ra làm tám mảnh thì mới có thể hả giận!”
Thấy Tiêu Chính Văn cười mà không nói, Nguỵ Quốc Đào lại hừ một tiếng, nói: “Tên họ Tiêu kia, tôi đã nhìn ra cậu không phải thứ tốt đẹp gì từ lâu, quả nhiên là như vậy, so về mua danh trục lợi thì cậu thật sự là hạng nhất!”
Nói tới đây, Nguỵ Quốc Đào lại quay sang nói với hai người Long Nguyệt và Long Hình: “Hai vị, tôi đã nói với hai người từ lâu rồi, đi theo cậu ta thì sẽ không có quả ngon để ăn ở trong thánh vực đâu, giờ thì thế nào?”