Dược sư Hoàng liếc mắt nhìn sang.
Lúc này thực lực của Võ Thí Thiên đã mạnh hơn một tháng trước không biết bao nhiêu lần.
Lẽ nào…
Các quan chức đứng một bên cũng đồng loạt lùi về sau nửa bước chừa ra một đường cho Võ Thí Thiên.
Võ Thí Thiên cao ngạo bước vào Thiên Tử Các, lạnh lùng nói: “Tần Vương, hôm nay Võ Thần Tông tôi sẽ thay Thiên Tử chém chết ông, có lời trăng trối gì thì cứ nói trước đi”.
Giọng nói này lọt vào tai Tần Vương – người đang dùng hết sức bình sinh tấn công Tiêu Chính Văn.
Tần Vương không khỏi kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Thu Vạn Hành đã chết thảm ngoài cửa đại điện và Lý Quốc Song cũng bị chém làm đôi.
Cụ ta không khỏi hốt hoảng, vội vàng lùi về sau nhìn chằm chằm vào Võ Thí Thiên.
“Võ Thần Tông? Chẳng qua cũng là kẻ cướp ngôi mà thôi, cậu có tư cách gì mà trừng trị tôi thay Thiên Tử?”
Tần Vương cầm thanh kiếm dài lên tức giận nhìn Võ Thí Thiên.
“Giết ông còn cần lý do sao?”
Dứt lời, Võ Thí Thiên lại chém ra một nhát.
Trận chiến hôm nay Võ Thí Thiên nghĩ nhất định sẽ thắng.
Thế nên ông ta ra tay rất nham hiểm, không hề nương tay chút nào.
Dù trong tay Tần Vương có bảo kiếm cũng bị ông ta chém gãy.
Nhưng khi thanh kiếm dài của Võ Thí Thiên sắp đánh vào người Tần Vương, người Tần Vương bỗng phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt.
Khí Vận Tổ Long!
“Keng!”
Nhát kiếm này rất mạnh nhưng không thể khiến Tần Vương bị thương.
Tuy nhiên Võ Thí Thiên lại bị chấn động, hai cánh tay hơi tê rần, tay cầm thanh kiếm dài cũng không khỏi run rẩy.
Tần Vương tránh được một nhát kiếm cũng khiếp sợ đến mức ngây người.
Nhát kiếm vừa nãy suýt nữa đã tiễn cụ ta vào quỷ môn quan.
“Ha ha…”
Sau khi hoàn hồn lại, Tần Vương bỗng ngửa mặt lên trời bật cười thành tiếng.
Khí Vận này là một thứ rất kỳ diệu.
Không ngờ Khí Vận vốn dĩ bảo vệ cho gia tộc hoàng thất lại giúp cụ ta thoát chết.
“Võ Thí Thiên, cậu đã thấy chưa? Đây chính là sự khác biệt giữa dân thường như cậu và huyết mạch hoàng tộc đấy. Mặc dù tôi không phải là Thiên Tử nhưng lại là hoàng tộc cũ trước đây, có Khí Vận trong người thì cậu đâu thể tùy tiện làm tôi bị thương được chứ?”
Hừ!
Võ Thí Thiên nghiến răng, cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Cũng may ông ta không trở mặt hoàn toàn với Thiên Tử, nếu không kết cục khó mà tưởng tượng được.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã bị Triệu Kính Hải và Lưu Việt Long áp sát vào góc chết, sắp không thể chống đỡ được nữa.
Mà lúc này Võ Thí Thiên cũng đã có suy nghĩ muốn rút lui.
Nếu đối phương đã có Khí Vận trong người thì không phải là người mà ông ta có thể chém giết dễ dàng.
Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc không khỏi thở dài.