Cái giá này thật sự quá lớn, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chẳng thể chấp nhận!
Hơn nữa, suốt chặng đường mà Tiêu Chính Văn đi qua, đã bao nhiêu lần anh tắm máu sống lại, đã bao nhiêu lần phải đi vào hang cọp?
Chỉ là âm phủ mà thôi, trước đây không phải cũng sống sót trở về đó sao?
Đi thêm một lần nữa thì cũng có sao đâu?
“Cậu Tiêu quả nhiên hào khí ngút trời! Tại hạ bái phục!”, người đàn ông trung niên nở một nụ cười, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.
“Ông khách khí rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười giống như một kẻ chẳng có liên quan.
“Chỉ dựa vào khí bức này của cậu Tiêu, tại hạ cũng không giấu gì, lần này giao đấu với cậu Tiêu không phải là Tả Bạch Đào, nếu như Thành Hoàng đại nhân giao đấu với cậu Tiêu thì chính là đang cậy già bức trẻ, cậy lớn bức nhỏ rồi!”
“Âm phủ tôi không làm ra được mấy chuyện hạ đẳng như vậy!”
Tiêu Chính Văn nghe vậy thì khẽ nhíu mày nói: “Ồ? Không biết ai là người sẽ quyết chiến với tôi đây?”
“Chính là con gái của đại nhân Tả Bạch Đào, tên là Tả Phượng Kiều! Thế nhưng, người phụ nữ này là một trong số những thiên tài hàng đầu của âm phủ chúng tôi, bây giờ tu vi đã đạt tới ngưỡng Thiên Cảnh cấp ba!”
“Đại nhân Tả Bạch Đào có lệnh, có thể cho cậu Tiêu thời gian chuẩn bị một tháng, vậy nên vẫn mong cậu Tiêu gắng sức nâng cao tu vi, nếu không e rằng chuyến đi này của cậu Tiêu lành ít dữ nhiều rồi!”
Người đàn ông trung niên nói xong thì quay người rời khỏi hội trường.
Sau khi ông ta đi, tất cả mọi người đều nở một nụ cười lạnh lùng và nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Hắc Bá cũng không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Tiêu Chính Văn.
“Đừng nói là một tháng, dù có cho cậu thời gian một năm thì e rằng cậu cũng chẳng thể liên tiếp đột phá được hai bậc cảnh giới đâu nhỉ?”, Elon cười khẩy, nói.
Một tháng nâng cao một bậc cảnh giới, đây rõ ràng chính là một chuyện quá đỗi viển vông!
Dù Bạch Khởi có tái thế thì e rằng cũng chẳng thể làm được!
Hơn nữa, chiến trường còn ở âm phủ, chỉ nâng cao cảnh giới thì căn bản là vô dụng!
Tới âm phủ, Tiêu Chính Văn sợ rằng ngay cả một chút chiến lực cũng phát huy không nổi, tới lúc đó sẽ chỉ trở thành bàn đạp rèn luyện cho Tả Phượng Kiều mà thôi!
Có thể nói, ngay từ lúc bắt đầu, bên phía âm phủ đã tính toán nhắm vào Tiêu Chính Văn.
“Các vị không cần phải lo lắng cho tôi, mọi người nên thương lượng xem sẽ chia đất như thế nào đi!”
Tiêu Chính Văn bỏ lại câu này rồi quay người trở về Đế Khư.
“Hừ, tên Tiêu Chính Văn này chung quy vẫn còn quá trẻ!”
Ngay cả Long Cổ cũng không nhịn được mà lắc đầu không thôi.
Dẫu sao âm phủ đã hao tâm tốn sức sắp xếp một buổi đấu võ như vậy thì làm gì có chuyện để cho Tiêu Chính Văn có chút khả năng thắng nào nữa?
“Ý của tướng quân Long là gì?”, Nguỵ Vinh Kỳ nhìn về phía Long Cổ.
“Thật ra dù có cho Tiêu Chính Văn thời gian bao lâu thì kết quả của trận đấu này cũng đã được định đoạt rồi! Hơn nữa, cậu cũng không thử nghĩ xem con gái của Tả Bạch Đào ứng chiến Tiêu Chính Văn, dù cậu ta có thể thắng, thế nhưng cậu ta thắng nổi sao?”
“Hơn nữa, Tả Bạch Đào tại sao lại tung hô Tiêu Chính Văn lên cao như vậy? Chẳng qua chính là để làm bàn đạp cho con gái gã mà thôi!”
Long Cổ trầm giọng phân tích.
Chuyện này có quan hệ tới vận mệnh của âm phủ và vùng ngoài lãnh thổ, bên nào cũng không thể nhường nửa bước, vậy nên Long Cổ mới có cảm giác Tiêu Chính Văn còn quá trẻ.
“Dù là sống hay chết, ít nhất Tiêu Chính Văn cũng thắng được sự tôn trọng của âm phủ!”, Nguỵ Vinh Kỳ khẽ thở dài nói.
Dù kết cục của trận chiến này ra sao, khí thế của Tiêu Chính Văn cũng đủ để khiến cho hắn cảm thấy kính phục!