Nghe thế, Tần Hán Quốc sửng sốt, cau mày nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đừng làm loạn. Giờ tôi đi hỏi Thiên Tử, trước lúc đó cậu tuyệt đối không được làm gì quá giới hạn, biết chưa?”
“Được. Ông Tần, tôi cho ông nửa tiếng, nửa tiếng sau mà không có câu trả lời thì tôi sẽ thu lại quyền sở hữu vũ khí của nhà họ Hồng. Nếu nhà họ Hồng dám chống lại thì Tây Kinh sẽ không còn nhà họ Hồng nữa”.
Tiêu Chính Văn đáp, giọng nói như sấm rền làm chấn động các sĩ quan ở chiến khu Tây Kinh xung quanh.
Anh cúp điện thoại.
Tần Hán Quốc cũng vội vã ra khỏi phòng sách gọi thư ký đến rồi cấp tốc chạy đến đến Long Các.
Đồng thời ông ấy cũng gọi ba Các lão còn lại.
Trong phòng họp ở Long Các, Tần Hán Quốc kể lại sự việc, sắc mặt Giang Vạn Long tối sầm lại nói: “Tiêu Chính Văn nói vậy thật à?”
“Ừ, thằng nhóc đó nói vậy đấy, chỉ cần cậu ấy đã quyết thì khó mà thay đổi. Bây giờ điều chúng ta cần làm là phải khiến Thiên Tử đồng ý tước bỏ quyền sử dụng vũ khí của nhà họ Hồng ở Tây Kinh, nếu không thằng nhóc đó sẽ hủy diệt nhà họ Hồng thật đấy, đó là tội lớn”.
Tần Hán Quốc sốt ruột nói, đầu ông ấy ướt đẫm mồ hôi.
Sắc mặt Giang Vạn Long u ám nghĩ một lúc rồi nói: “Nhà họ Hồng ở Tây Kinh là một con cờ để duy trì ổn định của Tứ Đại Thiên Tử. Thời đại đó có những cách xử lý và hạn chế riêng. Hiện giờ nhà họ Hồng ỷ vào quyền hạn này thì quả thật đã vượt quá giới hạn, cũng thu không ít lợi ích rồi. Suy nghĩ của Tiêu Chính Văn là đúng, ở Hoa Quốc tuyệt đối không thể cho phép bất kỳ thế lực nào có quyền hạn này”.
“Đã đến lúc nên loại bỏ nó rồi!”
Dứt lời, Giang Vạn Long đứng dậy nói: “Chúng ta cùng đến gặp Thiên Tử!”
“Được!”
Sau đó, bốn Các lão đến gặp Thiên Tử ngay trong đêm.
Thiên Tử Các vẫn còn bật đèn sáng choang.
Thiên Tử đứng trong sảnh lớn quay lưng lại với bốn Các lão đang ngồi trên ghế bành, sắc mặt u ám nhìn bốn bức tượng hình người được đặt trên tầng, mắt nhìn về phía tượng người đàn ông đứng thứ tư uy phong lẫm liệt.
Tứ Đại Thiên Tử!
Một minh quân tài trí mưu lược kiệt xuất.
“Thiên Tử, rốt cuộc người nghĩ thế nào?”
Tần Hán Quốc ngồi không yên hỏi.
Thiên Tử xoay người lại, ông ấy mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhìn Tần Hán Quốc cười nói: “Ông Tần, đừng vội, đợi thêm chút nữa”.
“Đợi cái gì cơ ạ?”
Tần Hán Quốc khó hiểu.
Thiên Tử cười nói: “Đợi một người”.
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến sắc mặt đám người Giang Vạn Long thay đổi.
Một lát sau.
Một người đàn ông mặc bộ đồ tác chiến màu đen, đeo mặt nạ, sau lưng mang theo một thanh đao dài bước từ ngoài cửa vào.
Anh ta cầm một tập tài liệu trong tay kính cẩn đưa cho Thiên Tử.
Thiên Tử nhận lấy, sau đó vung tay bảo người kia đi ra ngoài.
Nhưng Giang Vạn Long lại cau mày nhìn người đi ra ngoài đó.
Sát khí mạnh quá!
Vừa rồi không nhìn rõ mặt người đó nhưng có thể cảm nhận được hơi thở ở chiến trường đã lâu từ những bước chân.
Hơn nữa người khác cũng cảm nhận được cảm giác áp bức về mặt tinh thần khá mãnh liệt.
Thực lực của người này ít nhất cũng là chủ soái năm sao.
Thậm chí có thể là sáu sao!
Lúc này Thiên Tử đã mở tập tài liệu ra, sau khi đọc lướt qua ông ấy mới đưa tập tài liệu cho đám người Giang Vạn Long nói: “Các ông xem đi”.
Mọi người vây lại xung quanh đọc lướt qua tập tài liệu, sắc mặt bỗng trở nên kinh ngạc và hoảng hốt.
“Nhà họ Hồng lại dám huấn luyện lực lượng vũ trang tư nhân! Chúng muốn làm gì? Muốn cướp ngôi xưng vương à?”
Giang Vạn Long tức giận nói, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận cùng cực!
Tần Hán Quốc lớn tiếng nói: “Hay cho nhà họ Hồng! Không ngờ lại là một đám lòng lang dạ sói, cũng may là phát hiện sớm dã tâm này của chúng. Thiên Tử, xem ra quyết định của Tiêu Chính Văn là đúng. Tối nay phải thu hồi lại quyền lợi của nhà họ Hồng”.
Thiên Tử xoay người lại cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông Giang, truyền lệnh của tôi cho Tiêu Chính Văn, tôi đồng ý thu hồi lại quyền của nhà họ Hồng. Nếu nhà họ Hồng dám chống lại thì cậu ấy tự xem tình hình mà giải quyết”.
Nói xong, Thiên Tử đi thẳng ra ngoài.
Giang Vạn Long cũng nhanh chóng gọi cho Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn đứng trên thao trường tập luyện của chiến khu Tây Kinh.
Phóng tầm mắt về phía trước là tám mươi nghìn quân Phá Long Bắc Lương, hàng trăm chiếc xe bán tải quân dụng màu xanh và hàng trăm chiếc thiết giáp, xe tăng, mấy chục máy bay chiến đấu đã đứng nghiêm chỉnh vào đội hình đợi lệnh.
Tám mươi nghìn quân Phá Long toàn thân mặc bộ quân phục màu xanh, vác theo súng, vẻ mặt ai nấy cũng đều nghiêm trang, cả người hừng hực ý chí chiến đấu.
Lúc này gió thổi se lạnh!
Tiêu Chính Văn đứng trên bục điểm danh quân số nhìn biển người trong màn đêm, uy lực quân đội mạnh mẽ.
Lúc này trong lòng ngực cũng đang dâng trào ngọn lửa nóng bừng.
“Các vị tướng sĩ!”
“Đêm nay mục tiêu của chúng ta chỉ có một!”
“Đó là nhà họ Hồng ở Tây Kinh!”
Tiêu Chính Văn tức giận nói, giọng nói vang dội khắp bầu trời.
“Rõ!”
Tám mươi nghìn binh lính đồng thanh hô vang tạo nên sức mạnh ngút trời, chấn động bốn phía.
“Đêm nay tôi sẽ thu hồi quyền sử dụng vũ khí của nhà họ Hồng. Nếu nhà họ Hồng có bất kỳ hành động chống trả nào thì cứ bắn chết”.
“Tôi nhắc lại lần nữa, hễ ai dám phản kháng thì quy vào tội phản nước, cứ thẳng tay bắn chết!”
“Giết! Giết! Giết!”
Ngay lập tức, tám mươi nghìn binh lính đồng thanh hô vang.
“Xuất phát!”
Tiêu Chính Văn hô lớn, gió thổi tung chiến bào hoa văn rồng xanh.
Sau đó anh lên chiếc xe jeep đang đợi sẵn ở một bên.
Long Lân đạp chân ga, chiếc xe jeep lao nhanh như ngựa đứt dây cương xé toạc màn đêm Tây Kinh.
Phía sau xe là tám mươi nghìn binh lính di chuyển khi nghe lệnh, nhanh chóng nhảy lên mấy chiếc xe bán tải màu xanh.
Sau đó từng chiếc bán tải màu xanh, xe thiết giáp, máy bay vận tải nối đuôi nhau ra khỏi chiến khu Tây Kinh.
Cùng lúc đó ở nhà họ Hồng.
Hồng Triết Vũ ngồi trong sảnh lớn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trước mặt ông ta là ông ba, ông năm và ông sáu nhà họ Hồng đã đến, ngồi ở hai bên.
Lúc này họ đều đang rất tức giận.
“Chết tiệt! Chỉ là một vua Bắc Lương thôi mà, cậu ta có thể làm mưa làm gió ở Bắc Lương, nhưng ở Tây Kinh này thì cậu ta đừng mơ có thể leo lên đầu chúng ta”.
Ông sáu nhà họ Hồng nói hùa theo: “Vua Bắc Lương này là người quyết đoán, nếu chúng ta đối đầu với cậu ta, người thua thiệt chỉ có nhà họ Hồng thôi. Thế nên anh ba, anh cả, em đề nghị chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với vua Bắc Lương, có thể tránh được thì nên tránh. Bây giờ nhà họ Hồng cần yên ổn phát triển trong mười năm, mười năm sau vùng Trung Tây này mới thật sự thuộc về nhà họ Hồng. Nhà họ Hồng mới có thể xưng vương khác họ!”
Rầm!
Bỗng nhiên!
Cổng biệt thự sơn trang bị ai đó đạp từ ngoài vào.
Ngay sau đó mấy chục vệ sĩ cao thủ của nhà họ Hồng đều nôn ra máu ngã xuống đất, bị bắn chết tươi!
Sau đó một bóng người mang theo sát khí ngùn ngụt bước vào từ ngoài cửa, lạnh lùng nói: “Xưng vương khác họ? Nhà họ Hồng đúng là có dã tâm lớn đấy! Tôi lại muốn xem thử ai dám xưng vương khác họ ở Hoa Quốc?”