Không thể đánh được nên Đông Phương Viêm chỉ có thể dùng cách này để giày vò Khương Vy Nhan và Tô Tĩnh.
“Nếu con tin chết đói thì hết thú vị rồi. Nhưng sư phụ đã có lệnh, không được làm bậy, cậu cũng biết tính của sư phụ rồi đấy!”
Người đó liếc nhìn Đông Phương Viêm.
Không khó để nhìn ra dục vọng đang thiêu cháy hừng hực trong ánh mắt của Đông Phương Viêm.
Thế nên hắn mới cố ý dặn dò một câu.
Mặc dù Thiên Kiếm Tông không bằng Võ Thần Tông nhưng cũng là võ tông võ thuật trong top ba, báo thù thì báo thù tuy nhiên vẫn phải chú ý đến mặt mũi.
Mấy chuyện làm nhục phụ nữ mà lan truyền ra ngoài thì không chỉ Độ Thiên Chân Nhân mất mặt mà cả Thiên Kiếm Tông cũng sẽ mất hết mặt mũi.
“Sư huynh yên tâm, dù muốn chơi con đàn bà đê tiện này thì tôi cũng phải chơi trước mặt Tiêu Chính Văn để hắn thấy ông đây làm sao chơi chết người phụ nữ của hắn”.
Đông Phương Viêm nghiến răng tức giận nói.
Lúc này Tô Tĩnh mới biết mình đã làm một chuyện khiến bản thân phải hối hận cả đời.
“Sếp Khương… tôi… tôi cũng bị ép buộc, cô… cô đừng trách tôi”.
Tô Tĩnh vừa nói vừa hối hận bật khóc nức nở.
Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn Tô Tĩnh nói: “Tôi luôn xem cô là chị em tốt của mình, nhưng sao… sao cô có thể làm như thế? Rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với cô?”
Lúc này điều Khương Vy Nhan lo lắng nhất là chỉ có một mình Tiêu Chính Văn tìm đây đến đây.
Độ Thiên Chân Nhân khác hẳn với cường giả mà cô đã gặp trước đó.
Khương Vy Nhan nhớ rất rõ lúc đó mình vừa khởi động xe, kết quả người này chỉ tay một cái, xe của cô lập tức bay lên không trung.
Trước mặt cô cứ như có một bức tường không khí, không đẩy được cửa xe ra, tay chân không thể động đậy dù chỉ một chút, cứ như bị trói chặt lại.
Độ Thiên Chân Nhân này mang lại cho cô cảm giác sợ hãi.
Thậm chí cô chưa từng cảm nhận được cảm giác này trên người Tiêu Chính Văn.
Tô Tĩnh không chỉ hại cô mà còn hại luôn cả nhà cô ta.
“Sếp Khương, họ bắt cóc bố mẹ tôi, đe dọa tôi làm như thế. Tôi… tôi thật sự không còn cách nào khác”.
Tô Tĩnh vừa nói vừa khóc thất thanh.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Khương Vy Nhan và Tô Tĩnh, cuối cùng Đông Phương Viêm cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hắn siết chặt nắm đấm, miễn cưỡng đè nén xúc động muốn giày vò hai người phụ nữ trẻ này, sau đó ra khỏi căn nhà gỗ đi vào sân sau với sư huynh của mình.
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân đang ngồi thiền trong sân, nghe tiếng bước chân cụ ta mới mở mắt ra.
Đôi mắt đó dường như đã nhìn thấu hết mọi chuyện ở thế gian, lạnh nhạt nhưng lại rất uy nghi.
“Sư phụ!”