Tần Lương Ngọc cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, sải bước đi đến trước mặt Long Hình, thấp giọng nói: “Rốt cuộc chuyện là sao?”
“Bạn gái của thế tử nhà họ Phương lái xe tông chết người thì đã đành, còn giết một nhân viên của Hắc Băng Đài, mà thế tử nhà họ Phương lại dẫn người đến vùng ngoài lãnh thổ để thoát khỏi trừng phạt của pháp luật”.
“Mấy người này đều là người thân của người bị hại, là do Long Vương dẫn đến đòi công bằng”.
Long Hình bình thản nói, mấy người Tần Lương Ngọc cũng không để ý, chỉ có Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng hiểu rõ Tiêu Chính Văn đều sửng sốt.
Họ biết rất rõ phong cách làm việc của Tiêu Chính Văn.
Nếu người bị giết đều là những kẻ xấu xa, có lẽ Tiêu Chính Văn chỉ cảnh cáo Phương Kiệt là xem như xong chuyện, nhưng nếu là người dân, thậm chí còn liên lụy đến nhân viên Hắc Băng Đài thì e là chuyện này lớn hơn rồi.
“Cậu Tiêu, mấy chuyện vụn vặt này cứ giao cho cấp dưới xử lý là được rồi, đừng làm lỡ chuyện quan trọng của chúng ta, cậu nói có phải không?”, Phương Tử Tấn mỉm cười nói.
Mặc dù vừa rồi ông ta cũng nghe rất rõ những lời Long Hình nói, nhưng ông ta nghĩ chuyện như vậy chẳng có gì to tát cả.
Vùng ngoài lãnh thổ có ngày nào mà không có người chết chứ?
Có ngày nào mà không có người dân bị giết?
Ông ta nghĩ chỉ giống như giết mấy con kiến nhỏ bé mà thôi.
“Chuyện vụn vặt ư?”
Tiêu Chính Văn không giận mà ngược lại cười nói: “Đúng thế, các ông nghĩ người dân, nhất là những người bình thường đó, mạng sống của họ thậm chí còn chẳng bằng con kiến”.
“Giết vài người có thể chỉ là một chuyện vụn vặt mà các ông lười phải nghe thôi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn lướt nhìn những người có mặt ở đó.
“Cậu Tiêu, nên ưu tiên việc gấp trước, tôi nghĩ nếu cậu Tiêu cảm thấy không ổn thì cũng dễ giải quyết, tôi sẽ bảo người gọi Phương Kiệt và Kỳ Kỳ ra công khai xin lỗi, như thế được không?”
Khổng Ly bước đến trước chắp tay lại với Tiêu Chính Văn nói.
Sau đó đưa mắt ra hiệu cho một đệ tử Tề Thiên Thư Viện bên cạnh, thấp giọng nói: “Đi đi, bảo thế tử Phương đến đây”.
Không lâu sau, Phương Kiệt từ sân sau đi ra chắp tay lại với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, nghe danh đã lâu”.
“Thật ra tối qua đúng là Kỳ Kỳ uống say, không cẩn thận tông chết vài người nhưng những người đó cứ khăng khăng thực hiện theo luật pháp, hai người bạn của tôi nhất thời tức giận nên đánh chết hai người nhiều chuyện”.
“Nếu chuyện này khiến anh Tiêu cảm thấy mất mặt thì tôi thay mặt Kỳ Kỳ và hai người bạn của tôi trịnh trọng xin lỗi anh Tiêu”.
“Hơn nữa mấy người kia chẳng qua chỉ là mấy người làm công tầng lớp thấp mà thôi, còn thai phụ và gia cảnh của cô ta, dù đứa bé sinh ra thì sau khi lớn lên cũng chỉ có thể vào nhà máy làm công, Kỳ Kỳ đang giúp cả nhà họ siêu thoát trước”.
“Nói thẳng ra đây vẫn được xem là hành vi tốt, anh thấy sao?”
Phương Kiệt mỉm cười nói.
Ngụ ý của hắn là Tiêu Chính Văn chẳng qua chuyện bé xé ra to, hơn nữa bạn gái của hắn đụng chết người cũng là hành động tích đức, giúp ba người kia siêu thoát trước.