Lục Hoài Viễn lạnh lùng nói.
Đồng thời Lục Hoài Viễn lại bước đến trước.
Quyền ảnh lại kiên cố thêm, lần này không chỉ là quyền ảnh hư vô nữa mà là vô số nắm đấm đã hiện thân.
Uy lực cũng không thua kém gì quyền ảnh lúc nãy.
Lục Hoài Viễn liên tục bước ra năm bước, lúc này khắp cả bầu trời quảng trường đều là quyền ảnh.
Vô số quyền ảnh kết hợp lại tạo ra một cú đấm cực lớn.
“Không ổn!”
Sandos đứng trên đỉnh tháp ở đằng xa kinh ngạc thốt lên.
“Chủ tế, ý ông là Tiêu Chính Văn sắp thua rồi à?”
Chủ tế mặc áo choàng đen nhíu mày hỏi.
“Năm đó Thiên Vương số một Âu Lục đã thua bởi chiêu này của ông ta. Bây giờ thế tấn công đã hình thành, e là Tiêu Chính Văn không còn đường lui nữa”.
Sandos thở dài nói.
“Tại sao? Chẳng phải quyền ảnh này không làm hại gì đến Tiêu Chính Văn sao?”
Chủ tế áo đen khó hiểu nói.
“Những gì cậu thấy chỉ là bề ngoài thôi, sát chiêu thật sự lợi hại là chiêu chết. Tình thế một khi đã hình thành thì sẽ chết chắc”.
Sandos trầm giọng nói.
Quả nhiên lúc này khí thế cả người Lục Hoài Viễn thay đổi, vô cùng uy lực hệt như Thiên Thần từ trên trời xuống.
Vãi!
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.
Lục Hoài Viễn mở mắt ra, như thần linh nhìn chúng sinh, cười khẩy nói: “Bị cậu nhìn ra rồi, nhưng cũng muộn mất rồi”.
Sức mạnh thật sự đã hình thành, đây chính là một đòn chết.
Thế nên bất kể đối phương có mạnh thế nào cũng không thể nào ngăn được.
Vì thế bộ quyền pháp này mới được gọi là Thiên Đạo Vô Ảnh.
Thật ra không phải vô ảnh mà là vô hình.
Trong vô hình, hình thành thế cục chết làm người đang ở bên trong quyền ảnh dần dần chết đi như phương pháp nước ấm nấu ếch.
Lúc này Lục Hoài Viễn như Thiên Thần từ trên trời xuống, xung quanh gió ập đến, vô số đất đá bay tứ tung khắp quảng trường.
Giống như có một bàn tay vô hình ở giữa trời đất bao bọc toàn bộ quảng trường vào trong lòng bàn tay.
“Haizz! Thật ra xem trận đấu của hai người họ chỉ mất thời gian vô ích”.