“Tiêu Chính Văn, lần trước ở âm phủ, anh đã lợi dụng tôi, hôm nay anh nhất định phải chết!”
Một kiếm chém ra, Trần Phong tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết dưới kiếm của mình, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.
Nhưng lúc mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết thì một màn sương đen cô lập hết mọi thứ xung quanh.
Nhát kiếm của Trần Phong chìm vào màn sương đen, giống như một con bò chìm xuống biển, không một tiếng động.
Hàng vạn tia sáng kia sau khi tiến vào màn sương đen cũng biến mất không tăm tích.
Cái gì?
Lúc này, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì đòn tấn công có thể hủy diệt trời đất của Trần Phong lại bị làn khói đen xung quanh Tiêu Chính Văn hóa giải một cách nhẹ nhàng như vậy.
Điều quan trọng nhất là mọi người đều nghĩ ngay đến màn sương đen đang sợ khi âm phủ tiến công vào vùng ngoài lãnh thổ.
Lẽ nào là âm phủ?
Lúc này, mọi người đều kinh ngạc.
Khí tức của âm phủ đã chặn đòn tấn công đáng sợ của Trần Phong, hơn nữa còn cô lập Tiêu Chính Văn với toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ.
Tiêu Chính Văn ngồi trên ngai vàng, khoảnh khắc Tiêu Chính Văn ngồi xuống, khí tức cả người lập tức thay đổi, như thể một vị Quân Vương vừa giáng thế.
Cùng lúc đó, núi Thiết Vi bên dưới ngai vàng lại phát ra tiếng động lớn, vô số sương đen tỏa ra.
Khi màn sương đen bốc lên, vô số thứ đáng sợ lao ra khỏi mặt đất.
Một tấm bia cổ không chữ bay qua bầu trời.
Tà khí bao trùm khắp nơi, ngay cả mười vị thiên tài trong Chư Thiên Thần Điện cũng không tránh nổi.
Một bóng người cùng xuất hiện theo tấm bia kia.
“Mã Vương Gia?”
Ngay sau đó, vô số cao thủ của núi Mã Vương xuất hiện, trong không khí tràn ngập khí tức đáng sợ.
Một tiếng gào thét vang lên, rung chuyển cả trời đất, vó ngựa khiến mặt đất rung chuyển, phán quan mặt đen và đại tướng Dạ Xoa đích thân dẫn theo vô số âm binh, đánh vào thành Thiên Khu.
Giống như vết nứt trên bầu trời, mặt đây dưới núi Thiết Vi lúc này cũng mở ra một khe hở cực lớn giống như vực sâu, vô số âm binh xông ra.
Trong nháy mắt, hàng chục triệu âm binh đã tạo thành một trận pháp hình vuông khổng lồ trên bầu trời Thiên Khu, khí tức vượt xa hàng triệu quân của Chư Thiên Thần Giới.
Vô số giáo kiếm đen kịt, tỏa ra liệt khí khắp trời đất, trước khi Chư Thiên Thần Giới định thần lại thì đã bị bao vây khắp nơi.
Nhìn ra xa, âm binh đen kịt không nhìn thấy điểm cuối.
Thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Tiêu Chính Văn ngồi trên ngai vàng như nơi không người, thờ ơ nhìn hàng triệu quân Chư Thiên Thần Giới và các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.
Giờ phút này, ngoại trừ tiếng bước chân đều đều của âm binh, toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ đều im lặng như tờ.
Giới thế tục nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị đáng sợ này cũng lập tức chết lặng.
Mọi người đều hướng sự chú ý vào Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ngai vàng.