“Ông cụ Quý, ông đã làm hết sức rồi, không cần phải liều chết mà đánh”.
Tiêu Chính Văn nói.
Từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn vẫn luôn ngồi ở vị trí cũ, thậm chí chưa từng động đậy.
Đối mặt với bốn cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn thế mà lại tỏ ra rất bình tĩnh, ngược lại còn khiến mọi người ở dưới võ đài phải thầm giơ ngón cái.
Mặc dù người của võ tông đều từng bị Tiêu Chính Văn dạy dỗ, nhưng họ cũng phải bái phục phong thái đứng trước Thái Sơn nhưng không hoảng loạn này của Tiêu Chính Văn.
“Dù không có chuyện ngày hôm nay, sớm muộn gì họ cũng sẽ ra tay, dù sao chuyện gì nên đến cũng sẽ đến thôi”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói, giọng anh truyền đi khắp hiện trường, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.
“Sao vậy, giờ cậu cũng biết mình chắc chắn sẽ chết à?”
Triệu Kế Hồng chắp tay ra sau lưng cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn ngồi bên cạnh, nở nụ cười đắc ý.
Bây giờ bốn người họ bắt tay với nhau, sát khí lan tràn ra xung quanh, cả Thiên Sơn đã trở thành một phương trời nhỏ riêng biệt, dù Tiêu Chính Văn có mọc thêm cánh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bốn người họ.
“Nếu hiện giờ tôi nói trận này Hứa Văn Long sẽ thắng, cậu có ý kiến gì?”, đám người Triệu Kế Hồng cũng không vội ra tay.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã không còn đường thoát, vừa lúc có thể nhân lúc này khiến Tiêu Chính Văn mất mặt trước người thế tục một chút, sau đó xé nát thi thể anh, ngược lại sẽ càng hợp ý Triệu Kế Hồng hơn.
“Có phải người ngoài lãnh thổ các ông đều mặt dày không biết xấu hổ như vậy không? Ban đầu tôi còn nghĩ chỉ có người nhà họ Khổng mới không có giới hạn như vậy”.
“Nhưng giờ xem ra hình như các ông cũng bị người nhà họ Khổng lây nhiễm, da mặt dày hơn cả tường thành rồi đấy”.
Tiêu Chính Văn cười mỉa chế giễu.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đúng là gà luộc không sợ nước sôi, mạnh miệng đấy. Nhưng dù sao hôm nay cậu cũng sẽ chết, để cậu nói một chút cũng không sao”.
Triệu Kế Hồng cười gằn trầm giọng nhạo báng ngược lại.
“Tiếc là một người sắp chết như cậu lại không thể nào thao túng được số mệnh của mình, càng không thể khống chế thế vận của người khác. Hôm nay tôi muốn tuyên bố Hứa Văn Long thắng trước mặt cậu”.
“Tôi muốn khiến cậu chết không nhắm mắt”.
Triệu Kế Hồng chắp hai tay ra sau lưng, khí thế vô song cao giọng nói.
“Chết không nhắm mắt? Ông nói mấy lời này hơi sớm rồi đấy”, Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.