Chương 555: Bang Thanh Long bị tiêu diệt
Nghe thấy vậy, Sở Thiên Hồng ngơ ngác, sợ hãi hét lên: “Cái gì? Mày nói lại lần nữa xem!”
“Ngũ Gia, xong đời rồi! A, đừng bắt tôi, đừng bắt tôi, tôi vô tội…”
“Pằng pằng, bốp bốp…”
Đầu bên kia điện thoại là hàng loạt tiếng động loạn xạ, sau đó giọng nói rất uy nghiêm vang lên.
“Chào Sở Ngũ Gia, tôi là Từ Băng – đội trưởng đại đội liên hợp chấp pháp thành phố Thanh Sơn, rất vui khi được nói chuyện điện thoại với ông. Địa bàn và đàn em của ông đã bị chúng tôi niêm phong và bắt giữ. Thành phố Thanh Sơn không còn Sở Ngũ Gia nữa!”
Cạch!
Điện thoại bị cúp!
Lúc này, Từ Băng ở đầu bên kia đôi mắt đỏ bừng đứng trước cửa quán bar, hút thuốc một mình.
Năm năm rồi, cuối cùng anh ta cũng trả được thù rồi!
Năm năm trước, bạn gái Từ Băng vào quán bar của Sở Thiên Hồng và bị ông ta làm nhục, giết hại.
Nhưng vì Sở Thiên Hồng là Ngũ Gia của bang Thanh Xà, thế lực lớn mạnh, thủ đoạn độc ác, Từ Băng mãi mà không thể đưa ông ta ra trước luật pháp.
Năm năm nay, anh ta sống trong đau khổ và dằn vặt.
Nhưng hôm nay, anh ta nhận được lệnh đặc biệt của cấp trên, nói là phải chấp hành một nhiệm vụ hết sức bí mật.
Đến lúc này, anh ta mới biết nhiệm vụ này chính là bắt gọn bang Thanh Xà.
Dù không biết tại sao lại ra tay đột ngột như vậy, nhưng anh ta biết đêm nay thành phố Thanh Sơn không còn bang Thanh Xà nữa.
Mà lúc này, quay lại với bên Sở Thiên Hồng.
Ông ta sợ hãi, trợn to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn trước mặt.
Sau đó ông ta nhào đến trước mặt Tiêu Chính Văn quỳ xuống, liên tục dập đầu xin tha: “Tôi sai rồi, xin cậu hãy tha cho tôi. Tôi còn mẹ già con thơ, xin cậu mở lòng từ bi…”
Thấy Sở Thiên Hồng quỳ dưới đất, những người trong bang Thanh Xà còn lại run rẩy, mặt đanh lại, đầy vẻ ngờ vực!
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thượng Quan Thanh Long nhìn Sở Thiên Hồng quỳ dưới đất thì lập tức nổi giận đùng đùng, nói: “Sở Thiên Hồng, mày là Ngũ Gia bang Thanh Xà, đứng dậy cho tao!”
Thế nhưng Sở Thiên Hồng không nghe, vẫn cố sức dập đầu xin tha.
Lúc này, Thượng Quan Thanh Long tức giận thật rồi.
Lão rút cây súng từ bên thắt lưng của một tên đàn em bên cạnh ra bắn vào lưng Sở Thiên Hồng.
Sở Thiên Hồng ngã xuống vũng máu ngay tức khắc.
Thấy cảnh tượng này, những người khác đều run như cầy sấy.
Thượng Quan Thanh Long tức giận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu đã làm gì?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Không có gì, chỉ là thu thập chứng cứ phạm tội của ông ta, phong tỏa địa bàn của ông ta, bắt hết anh em của ông ta thôi”.
“Cậu!”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt Thượng Quan Thanh Long cũng cực kỳ u ám.
Sau đó ánh mắt lão lóe lên tia dữ tợn, nói: “Hay lắm! Quả nhiên cậu có chút thủ đoạn, nhưng đừng tưởng như vậy là có thể tiêu diệt được bang Thanh Xà, bang Thanh Xà…”
Nhưng Thượng Quan Thanh Long còn chưa nói hết, điện thoại đã vang lên.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung hết vào Thượng Quan Thanh Long.
Bầu không khí cũng trở nên vô cùng căng thẳng và nặng nề.
Ngay cả Thượng Quan Thanh Long cũng hơi run lên, rồi cau mày bắt điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét kích động và đầy hoảng sợ của đám đàn em: “Long Gia, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Chỗ khai thác mỏ ngọc của chúng ta bị niêm phong, mười mấy nơi cược ngọc cũng bị niêm rồi, hàng trăm địa điểm giải trí đều bị phong tỏa hết! Lần này là bên liên hợp chấp pháp thành phố Thanh Sơn làm, không hề có thông báo gì cả, cứ thế qua mặt chủ tịch thành phố Thanh Sơn niêm phong hết toàn bộ địa điểm kinh doanh của chúng ta!”
“Cái gì?”
Thượng Quan Thanh Long nổi trận lôi đình, khuôn mặt hiện lên vẻ run rẩy và sợ hãi.
Tất cả nơi kinh doanh đều bị niêm phong?
Sao lại như thế?
“Các anh em đâu?”, Thượng Quan Thanh Long hỏi.
Chỉ cần có người ở đó là có thể vùng dậy!
Thế nhưng, tên đàn em đó nói: “Long Gia, các anh em cũng bị bắt rồi! Là người bên chiến khu đến bắt, họ lái mấy chục chiếc màu quân đội đến bắt người, tất cả đều có mang súng, còn lái xe tăng và trực thăng đến, anh em không dám phản kháng… Có mấy anh em phản kháng lại đều bị bắn chết…”
Ầm!
Thượng Quan Thanh Long chỉ cảm thấy có tiếng nổ vang lên trong đầu, máu dồn lên não, trước mắt tối sầm, chân tay hơi loạng choạng.
Sau đó, lão hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu, đều là do cậu làm sao?”
Tiêu Chính Văn nhún vai hỏi: “Sao vậy, hài lòng chứ?”
Khoảnh khắc đó, Thượng Quan Thanh Long hoảng sợ thật rồi!
Loại thủ đoạn có thể vượt mặt chủ tịch thành phố thành phố Thanh Sơn này khiến Thượng Quan Thanh Long cực kỳ sợ hãi.
Rốt cuộc Tiêu Chính Văn này là ai?
Tại sao lại có thế lực lớn như vậy?
Nếu cậu ta có thế lực lớn vậy, sao lại cam chịu ở rể nhà họ Khương bé nhỏ ở Tu Hà?
Phịch!
Thượng Quan Thanh Long không chống cự nữa, quỳ xuống đất, dập đầu với Tiêu Chính Văn nói: “Xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng”.
Thấy Thượng Quan Thanh Long quỳ xuống, các thành viên bang Thanh Xà xung quanh đều bừng tỉnh, cũng quỳ xuống theo lão, đồng thanh nói tha mạng!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Thượng Quan Thanh Long đang quỳ trước mặt mình, vẻ mặt hết sức thản nhiên.
Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ khiếp sợ mà ngất luôn.
Người này là Long Gia ở thành phố Thanh Sơn đấy!
Thượng Quan Thanh Long của bang Thanh Xà!
Lúc này lão lại quỳ xuống cầu xin tha mạng với một chàng thanh niên…
“Muốn sống thì cũng được, nhưng phải nói chủ thuê đứng đằng sau các ông là ai”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Thượng Quan Thanh Long run rẩy, chần chừ không nói, dường như đang suy xét đến hậu quả nếu mình làm vậy.
Thấy Thượng Quan Thanh Long do dự, Tiêu Chính Văn nói: “Không nói, thế thì bây giờ các ông sẽ phải chết”.
Nghe anh nói vậy, Thượng Quan Thanh Long hoảng hốt, vội dập đầu nói: “Tôi nói tôi nói, chủ thuê đứng đằng sau chính là…”
“Pằng pằng pằng!”
Đột nhiên, một trong mấy đàn em của bang Thanh Xà cầm súng nã liên tục mấy phát vào Thượng Quan Thanh Long!
Thượng Quan Thanh Long ngã xuống vũng máu ngay tức khắc, chết rất thảm!
Tiêu Chính Văn nhướng mày, tức giận nhìn cái tên trong đám người đó, nói: “Bắt hắn lại! Bắt sống hắn!”
Nhưng không đợi họ ra tay, tên đó chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn cười, sau đó tự nổ súng bắn vào đầu mình.
Mọi người đều chết lặng.
Tiêu Chính Văn nhìn Thượng Quan Thanh Long đang nằm co giật trên mặt đất, sau đó anh rút mấy cây kim từ thắt lưng ra đâm vào mấy huyệt đạo lớn của lão để duy trì hơi thở tạm thời cho lão. Anh vội vã hỏi: “Nói, chủ thuê là ai?”
Cả người Thượng Quan Thanh Long dính đầy máu, miệng cũng liên tục phun ra máu, lắp bắp nói: “Là, là…”
Sau đó lão ngạt thở chết.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, tức giận không thôi, lạnh lùng nhìn đám người quỳ dưới đất, gầm lên: “Có ai biết chủ thuê là ai không?”
Không ai đáp lời!
Tiêu Chính Văn thật sự nổi giận!
“Dẫn hết đi! Thẩm vấn nghiêm khắc vào!”
Tiêu Chính Văn tức giận nói.
Chẳng mấy chốc, những người này đều bị dẫn đi.
Tiêu Chính Văn đứng tại chỗ nhìn hai thi thể trên mặt đất, nhất là cái tên bắn chết Thượng Quan Thanh Long đó, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo!
Chỉ một chút nữa thôi!
Một chút nữa thôi!
Nhưng không ngờ đối phương lại cài tai mắt vào cạnh Thượng Quan Thanh Long.
Tiêu Chính Văn cảm nhận được áp lực và sợ hãi trước nay chưa từng có.
Đối phương lớn mạnh hơn những gì anh nghĩ!
Sắp xếp tỉ mỉ, làm việc cẩn thận như vậy!
Anh không khỏi nhìn nhận lại chuyện này.
Hai ngày sau, tất cả thành viên bang Thanh Xà đều đã bị thẩm vấn nghiêm khắc một lượt, không ai biết chủ thuê đứng đằng sau là ai.
Tiêu Chính Văn bất lực lắc đầu rời khỏi thành phố Thanh Sơn.
Đồng thời, anh gọi cho người bên điện Thần Long, nói: “Lập tức điều tra các mối quan hệ của bang Thanh Xà, nhất định phải lôi kẻ đứng đằng sau đó ra cho tôi”.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi thành phố Thanh Sơn không lâu, hai người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ở chỗ chủ tịch thành phố của thành phố Thanh Sơn.
Hôm đó trước khi bị bắt, chủ tịch thành phố đột nhiên tái phát bệnh tim, đột ngột qua đời.
Cùng lúc đó, tộc trưởng của tám gia tộc lớn ở thành phố Thanh Sơn đều chết một cách oan uổng!
Tiêu Chính Văn về đến Tu Hà, sau khi nhận được tin từ người của điện Thần Long, anh nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh như băng.
Lúc này, Khương Vy Nhan hoảng hốt và lo lắng chạy vào, nói: “Chính Văn, bố mẹ em xảy ra chuyện rồi…”