Hai tên đệ tử của Lâm Thiên Đức chỉ vào Tiêu Chính Văn mắng.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hai người nói: “Nếu các anh còn nói thêm nửa chữ nữa thì đừng trách tôi nhẫn tâm”.
Anh vừa dứt lời, một đệ tử của Thiên Kiếm Tông vung tay lên đấm vào mặt tên có vóc dáng cao lớn kia một cú khiến hắn văng ra xa hơn hai mét, sau đó lăn ra xa ba bốn mét.
“Anh Tiêu đánh các anh cũng sợ bẩn tay, nếu không cút đi thì các anh đừng mơ có thể rời khỏi đây”.
Hai đệ tử Thiên Kiếm Tông bước đến giơ kiếm lên.
“Tiêu… Tiêu Chính Văn, cậu… cậu đợi đó! Bọn này về nói lại với sư phụ!”
Thấy đệ tử của Thiên Kiếm Tông đánh mình thật, tên thấp bé đó cũng hoảng hốt vội vã bò dậy, hai người mau chóng bỏ chạy.
Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn bọn họ, điềm nhiên nói với hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông: “Nếu còn gặp loại người này thì cứ thẳng tay đánh đuổi, không cần phải báo cáo với tôi!”
Dứt lời, anh quay người trở lại biệt thự.
Mà bên này.
Hai đệ tử của Lâm Thiên Đức lấm lem bụi đất chạy trở về khóc lóc kể lại một lượt với Lâm Thiên Đức.
Ông Lư nheo mắt liếc nhìn hai người bọn họ, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng, sao Tiêu Chính Văn chịu nghe lời trước thái độ này của mấy người được chứ!”
Thấy ông Lư nổi giận, Lâm Thiên Đức vội vàng tiến lên trước: “Mong ông Lư nguôi giận, giờ tôi sẽ đích thân đi một chuyến, nhất định sẽ bắt Tiêu Chính Văn phải ngoan ngoãn nghe lời!”
Nói xong, cụ ta trừng mắt nhìn hai đệ tử, bực dọc nói: “Còn không mau đi theo tôi!”
Hai người chỉ đành cúi đầu đi theo phía sau Lâm Thiên Đức, lần thứ hai đến trước cửa biệt thự nhà họ Tiêu.