Đông Phương Tiếu chỉ cười không đáp.
Cùng lúc đó trong một trang viên ở Tây Bắc, Long Kinh.
Một người đàn ông trẻ tuấn tú đang nhàn nhã ngồi trong mái đình vừa chơi đàn vừa khẽ nhắm mắt lại, ngửi hương thơm thoang thoảng của trầm hương.
“Cậu chủ, nghe tin tức đáng tin, Tiêu Chính Văn sắp về nước”.
Một ông lão mặc đồ kiếm sĩ bước đến gần thanh niên thấp giọng nói.
Ông lão đó là một cao thủ cảnh giới Thiên Vương địa cấp năm sao.
Người đàn ông đó lại không thèm mở mắt vẫn bình thản nói: “Vốn dĩ còn định để hắn sống thêm một thời gian nữa, nhưng nếu hắn đã muốn chết như vậy thì tôi sẽ rộng lòng tiễn hắn một đoạn”.
“Chỉ là không biết biểu cảm của hắn sẽ thế nào khi tôi xuất hiện trước mặt hắn và thể hiện thực lực hiện giờ của mình? Ngạc nhiên hay là lấy làm lạ? Hay là quỳ xuống xin tha?”
Người đàn ông đó vừa nói vừa khẽ đưa ngón cái đến khẩy nhẹ lên dây đàn.
Hoa tươi trong vườn hoa lập tức khô héo, lá xanh bỗng nhiên héo rũ rồi rơi xuống.
“Sức mạnh trận pháp của thiếu chủ là vô địch thiên hạ”.
Ông lão vội kính cẩn nói.
“Nghe nói Tiêu Chính Văn bắt sống Quang Minh Tôn, có chuyện này thật sao?”
Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng nói, ngón tay vẫn khẽ gảy lên dây đàn.
“Đúng thế. Nghe nói lúc đó sư phụ của Quang Minh Tôn là Vũ Thiên Tôn cũng có mặt ở hiện trường. Nhưng Tiêu Long cũng xuất hiện, theo tôi phân tích chắc là Tiêu Long đánh Vũ Thiên Tôn lùi bước, còn Tiêu Chính Văn đánh Quang Minh Tôn tàn phế”.
Ông lão cúi đầu nói.
“Ồ! Có thể đánh thắng Quang Minh Tôn, hẳn là hắn còn con át chủ bài khác, là trận pháp sao?”
Đông Phương Ngạo Vũ không cảm xúc hỏi.
“Nghe nói Tiêu Chính Văn khá giỏi về trận pháp, nếu không đám người Đường Bách Thành cũng sẽ không chết ở biệt thự nhà họ Tiêu thế nên thiếu chủ không nên sơ suất”.
“Ồ?”
Đông Phương Ngạo Vũ mở mắt, đôi mắt sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông lão.
Ông lão vội cúi đầu xuống, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Mặc dù người này chỉ mới đến cảnh giới Thiên Vương năm sao, tương đương với cảnh giới của ông lão nhưng từ nhỏ Đông Phương Ngạo Vũ đã được đưa đến núi Long Hổ học trận pháp.
Hắn lại có khả năng xuất chúng, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi đã học hết tinh hoa của núi Long Hổ.