Một chữ đáng sợ làm sao có thể hình dung được Điền Văn lúc đó?
“Thật ra không khó đoán, cậu chủ có tu vi Thiên Cảnh cũng chỉ có năm người thôi, và hai người đến từ Tây Vực, Tây Vực trước giờ không có thù oán gì với nước Ngụy, không thể ra tay với họ được”.
“Khổng Tề Thiên lại có trở ngại là nhà họ Khổng nên cũng sẽ không trở mặt với Ngụy Vinh Kỳ, còn Điền Khải ấy à, cậu ta trước giờ cũng chỉ là cái bóng của Điền Văn thôi, còn lại cũng chỉ có Điền Văn”.
“Đúng thế, ngoài Điền Văn, đâu còn cao thủ Thiên Cảnh thứ sáu chứ?”
Dù sao Ngụy Võ Hầu cũng đã đột phá Thiên Cảnh, trừ khi đối phương cũng là cao thủ Thiên Cảnh, nếu không không thể khiến ông ta bị thương.
Kết hợp với những chi tiết trước đó, Ngụy Vinh Kỳ bắt tay với Triệu Thắng giết đến Đông Vực khiến anh em Điền Văn bị chèn ép đến mức nhếch nhác, thật ra hai bên đã gây thù trước đó, người có động cơ giết người nhất cũng chỉ có một mình Điền Văn.
Lúc này trong nhà Điền Văn, một chủ sự nhà họ Khổng đã đến, người này có địa vị khá cao trong nội bộ nhà họ Khổng, thậm chí có thể sánh ngang với viện trưởng Tề Thiên Thư Viện.
Mặc dù tu vi người này không cao, chỉ mới ở cảnh giới Đại Đế nhưng dù sao thân phận cũng cao nên Điền Văn vẫn tự mình đến trước cửa đón.
“Tiền bối Khổng Tích, cơn gió nào đưa ông đến chỗ tôi vậy?”
Điền Văn bước đến trước chắp tay lại ngờ vực hỏi.
“Cậu chủ, chuyện này còn cần phải hỏi sao?”, Khổng Tích cười nói.
Điền Văn nhướng mày đanh mặt nói: “Tiền bối, ý ông là sao? Tôi không hiểu gì cả”.
“Cậu chủ, nhà họ Khổng và nhà họ Điền vốn dĩ là người một nhà, nhưng dù là người một nhà cần gì phải nói khách sáo với nhau? Bây giờ đã truyền đi rầm rộ khắp nơi, cậu chủ không cần phải giấu tôi nữa chứ nhỉ?”
Khổng Tích mỉm cười nói.
“Tin đồn gì?”, sắc mặt Điền Văn càng trở nên khó coi, hắn mơ hồ cảm thấy hình như không phải là chuyện tốt.
“Dĩ nhiên là chuyện ngàn dặm xa xôi đánh lén thành Đại Lương và giết Ngụy Võ Hầu”, Khổng Tích vuốt râu, đắc ý cười nói.
“Gì cơ?”
Nghe thế Điền Văn nổi giận nói: “Là ai đã đồn thổi như thế? Tôi đến Đại Lương lúc nào?”
Đừng nói là chuyện này thật sự không liên quan đến Điền Văn, dù có là do hắn làm, bây giờ đã loạn đến nước này, hắn đâu dám giẫm vào vũng bùn này nữa.
Hơn nữa sức mạnh của nước Tề và nước Ngụy không thua kém là mấy, thậm chí nước Tề còn rất nhiều phương diện không bằng nước Ngụy, lúc này mà hắn tự mình đánh giết thành Đại Lương, chém chết Ngụy Võ Hầu để ra oai với nước Ngụy à?
Dù não có bị úng nước, hắn cũng không làm ra loại chuyện ngu ngốc như thế.
“Ổ? Không phải cậu chủ làm à? Lẽ nào là em trai cậu sao?”
Khổng Tích nhíu mày, sau đó cười nói.
“Ông…”
Sắc mặt Điền Văn lập tức trở nên khó coi, vung tay áo nói: “Tiền bối Khổng Tích, chuyện này không liên quan đến anh em tôi”.
“Tôi nghĩ chưa chắc là không liên quan”.
Điền Văn vừa dứt lời, Điền Khải bỗng bay đến.
Lúc này sắc mặt Điền Khải còn khó coi hơn cả Điền Văn, như có ý nếu một lời không hợp sẽ lao vào đánh với Điền Văn.