Tần Thái Bác thấy Tiêu Chính Văn ra tay, nên cũng rút kiếm ra đâm về phía Tiêu Chính Văn.
Ông ta dùng hết sức vào nhát kiếm này.
Vì ông ta biết nếu không thể chặn được chiêu này thì chắc chắn bản thân ông ta sẽ bị thương nặng.
Con dao quân đội năm cạnh lóe lên tia sáng lao thẳng đến.
Thanh kiếm dài lại va chạm với con dao quân đội năm cạnh giữa không trung.
Vang lên một tiếng leng keng lanh lảnh.
Ngay sau đó đã diễn ra một cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc.
Con dao quân đội năm cạnh làm gãy thanh kiếm dài trong tay Tần Thái Bác, thế tấn công của con dao vẫn không giảm xuống mà tiếp tục đâm thẳng vào cánh tay phải cầm kiếm của ông ta.
Phập!
Máu bắn ra tung tóe.
Con dao quân đội năm cạnh đâm vào tay phải Tần Thái Bác dính đầy vết máu.
Thanh kiếm bị gãy trong tay Tần Thái Bác cũng lập tức rơi xuống đất vang lên tiếng lạch cạch.
“A! Tay của tôi!”
Tần Thái Bác kêu lên thảm thiết, ông ta ôm lấy cánh tay phải bị thương lùi về sau mấy bước, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.
Vua Bắc Lương này mạnh quá!
Cậu ta vậy mà lại là Bán Bộ Võ Thánh!
Đây là cảnh giới mà võ sư võ đạo không thể với đến.
Ngay cả ở Dược Vương Cốc, cảnh giới tông sư võ đạo đỉnh cao cũng là số ít.
Huống hồ là Bán Bộ Võ Thánh!
Hơn nữa sáu sao trong hệ thống chiến lực bằng với đại sư võ đạo đỉnh cao.
Chẳng qua vì cường giả võ đạo mạnh như cường giả quân đội nên nhiều khi sẽ so sánh và bàn luận đại sư võ đạo đỉnh cao với năm sao, sáu sao trong quân đội.
Nhưng một khi vượt qua sáu sao hoặc đại sư võ đạo đỉnh cao thì được gọi là Võ Thánh hoặc Thiên Vương Tự Tôn theo cách phân chia thực lực của quân đội.
Giống tông môn Võ Thần Tông – tông môn đứng đầu võ tông chính là Thiên Vương Tự Tôn!
Lúc này Tần Thái Bác hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thằng nhóc Bắc Lương, là do tôi khinh địch, nhưng hôm nay cậu đừng hòng ra khỏi phòng bao này. Tông sư Đàm, chúng ta cùng kết hợp lại với nhau đi. Nếu không kết hợp lại thì hai chúng ta có thể sẽ chết trong tay cậu ta đấy”.
Lúc này Đàm Vô Nham thấy Tần Thái Bác bị thương cũng nhanh chóng gật đầu nói: “Ừ!”
Nói xong.
Ông ta hất tung cái bàn lên!
Cả cái bàn lập tức bay lên xoay nửa vòng trên không trung.
Đàm Vô Nham rút một thanh kiếm dài màu đen từ dưới cái bàn đang xoay tròn đó ra.
Thanh kiếm này có ánh sáng màu đen, kiếm khí bức người tràn đầy sự lạnh lẽo thấu xương.
Đàm Vô Nham cầm kiếm chém về phía Tiêu Chính Văn.
Thanh kiếm chém cái bàn tròn đang xoay giữa không trung làm đôi, sau đó mang theo luồng sát khí đáng sợ lao về phía ngực Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cau mày.
Anh liếc mắt đã nhận ra thanh kiếm dài màu đen này không phải là vũ khí tầm thường.
Vũ khí cấp thiên!
Ngay lập tức, Tiêu Chính Văn giơ tay lên phóng con dao quân đội năm cạnh ra, sợi dây xích bắn ra ánh sáng lạnh lẽo màu bạc, sau đó chạm phải thanh kiếm dài màu đen.
Thanh kiếm dài vang lên một tiếng vang dội, Đàm Vô Nham bị đánh lùi về sau mấy bước, gan bàn tay bị rách nhưng thanh kiếm dài vẫn không hề hấn gì.
“Kiếm tốt đấy!”
Tiêu Chính Văn khen ngợi một câu.
Dưới đòn công kích của con dao quân đội năm cạnh mà vũ khí vẫn không hề hấn gì thì chắc chắn là vũ khí cấp thiên!
Lúc này Đàm Vô Nham đứng vững nhưng tay phải cầm kiếm lại run rẩy.
Mạnh quá!
Vua Bắc Lương này sao lại mạnh như vậy?
Chỉ một đòn thôi mà đã làm gan bàn tay của mình bị rách, thậm chí cả cánh tay vẫn còn cảm giác hơi tê.
Lúc này căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Hoàng Khắc Long đứng phía sau hai vị tông sư cũng vô cùng căng thẳng và sợ hãi.
Tông sư Tần bị thương tay phải, tông sư Đàm cũng bị thương ở tay phải.
Tại sao lại thế?
Hoàng Khắc Long sốt ruột hét lên: “Hai vị tông sư kết hợp với nhau đi, chẳng phải hai người rất mạnh sao? Chẳng phải hai người là tông sư đỉnh cao à? Hai người bắt tay lại với nhau thì dù có là sáu sao cũng có thể giết chết được. Dù hiện giờ Tiêu Chính Văn là Bán Bộ Thiên Vương nhưng chắc chắn là khoe mẽ mà thôi. Cho dù có là vậy thì cũng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới đó thôi, thực lực vẫn chưa vững. Hai người mau chóng kết hợp lại giết chết hắn, mọi hậu quả tôi sẽ gánh chịu”.
Nghe thế, hai vị tông sư nhìn nhau nói: “Nếu đã vậy thì giết đi!”
Vừa dứt lời, Đàm Vô Nham lại cầm kiếm lên lao về phía Tiêu Chính Văn.
Còn Tần Thái Bác tấn công Tiêu Chính Văn bằng nắm đấm.
Đối mặt với sự tấn công cùng lúc của hai tông sư đỉnh cao, cường giả chủ soái năm sao bình thường cũng sẽ tạm né đòn.
Dù có là sáu sao cũng sẽ cảm thấy khó mà tránh né.
Nhưng Tiêu Chính Văn là Bán Bộ Thiên Vương, anh chỉ hừ một tiếng sau đó bước lên một bước nghênh đón đòn tấn công.
Ầm!
Ngay sau đó, cả người Tiêu Chính Văn toát ra hơi thở và sức ép đáng sợ.
Anh giơ tay lên đấm thẳng một cú về phía Tần Thái Bác.
Rầm!
Hai nắm đấm va vào nhau.
Có thể thấy Tần Thái Bác bị đánh văng ra xa.
Ngay tức khắc, Tần Thái Bác trợn tròn hai mắt, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa dữ tợn.
Bởi vì ông ta tận mắt nhìn thấy nắm đấm bên trái của mình bị cú đấm của Tiêu Chính Văn làm tan nát, xương ngón tay cũng gãy, máu thịt be bét.
“A a a! Tên nhóc Bắc Lương chết tiệt!”
Tần Thái Bác thét lên, cả người cũng bị một đòn của Tiêu Chính Văn đánh cho văng ra xa, đập mạnh vào bức tường phía sau.
Cả bức tường đều nát vụn.
Tần Thái Bác nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Thấy vậy, Đàm Vô Nham biến sắc nói: “Thằng nhóc Bắc Lương, chết tiệt! Tôi sẽ giết cậu!”
Nói xong, Đàm Vô Nham liên tục chém mấy nhát về phía ngực và cổ Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề né đòn mà giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm màu đen của Đàm Vô Nham.
Khoảnh khắc đó cả phòng bao đều chết lặng.
Đàm Vô Nham trợn mắt tỏ vẻ rất khiếp sợ, ông ta cau mày nói: “Thằng ranh! Cậu muốn chết hả?”
Dứt lời, ông ta dùng sức muốn chém đứt tay Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Tông sư Đàm, mặc dù kiếm này là vũ khí cấp thiên nhưng nó chỉ có tác dụng như vũ khí cấp địa khi ở trong tay ông thôi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn trở tay, vô số kim châm bắn ra từ tay phải của anh, toàn bộ găm vào cánh tay phải của Đàm Vô Nham.
Ngay lúc đó, Đàm Vô Nham cảm thấy như cả cánh tay phải mất đi cảm giác.
Sau đó thanh kiếm màu đen bị Tiêu Chính Văn giật lấy trong ánh mắt khiếp sợ của ông ta.
Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn giơ tay lên vung kiếm xuống, chém vào cánh tay phải của Đàm Vô Nham.
Xoẹt!
Máu bắn ra tung tóe.
Nhát kiếm này chém đứt cánh tay phải của Đàm Vô Nham.
“A a a! Tay của tôi!”
Đàm Vô Nham ôm cánh tay bị đứt, máu chảy ra như suối. Ông ta lảo đảo vài bước, vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang cầm kiếm, gào lớn: “Thằng nhóc Bắc Lương, cậu đã đắc tội hoàn toàn với Dược Vương Cốc và Tàng Kiếm Các rồi!”
Lúc này Tiêu Chính Văn cầm kiếm trong tay, sự lạnh lùng hiện lên giữa hai hàng lông mày của anh.
Trước sau chưa đến năm phút, anh đã đánh bại được hai cường giả võ đạo tông sư đỉnh cao.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ làm chấn động toàn bộ võ tông, chấn động cả Dược Vương Cốc và Tàng Kiếm Các.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, vung kiếm lên chỉ vào Đàm Vô Nham nói: “Tôi đắc tội thì đã sao? Hôm nay tôi nhất định phải giết chết hai người. Đây là lời cảnh cáo của tôi đến Dược Vương Cốc và Tàng Kiếm Các. Nếu có trách thì hãy trách hai ông đã đưa ra lựa chọn sai lầm”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn vung kiếm lên.
Đàm Vô Nham và Tần Thái Bác đều cao giọng nói: “Cậu dám! Nếu cậu giết chúng tôi thì sẽ bị cả võ tông Hoa Quốc truy sát”.
“Tông sư võ đạo đều là giới hạn của các tông môn”.
“Dược Vương Cốc và Tàng Kiếm Các tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu”.
Nhưng hai người vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã đâm vào họ.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đàm Vô Nham và Tần Thái Bác bị đâm vào ngực xuất hiện vết máu đáng sợ, chết tức tưởi ngay tại chỗ.