Jason dùng danh nghĩa của gia tộc Asia Lanci gọi điện thoại cho Lục Hoài Viễn.
Nhận được điện thoại của Jason, Lục Hoài Viễn không hề bất ngờ mà ngược lại còn cười nói: “Cậu chủ Jason, nghe nói tên họ Tiêu kia đã chết trong tay Sandos, thật vậy sao?”
Hử?
Giọng điệu đó chứng tỏ ông ta không tin lời Jason lắm.
“Hừ, không phải Sandos giết tên họ Tiêu đó mà là con nhỏ Nguyệt Ảnh, ai mà biết giữa bọn chúng lại có mâu thuẫn lợi ích gì, có điều chết cũng tốt, bớt đi không ít phiền phức cho gia tộc Asia Lanci chúng tôi!”
“Lần này tôi đến là có lời muốn nhờ ông Lục chuyển tới Quang Minh Tôn!”
Jason vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn.
“Ồ? Chuyện gì thế?”
Lục Hoài Viễn trầm giọng hỏi, giọng điệu ngập tràn vẻ cảnh giác.
“Chuyện quan trọng mà nói qua điện thoại, nếu bị nghe lén, hậu quả có lẽ ông cũng hiểu rõ! Là ông ba đã dặn tôi phải đích thân tới tìm ông!”
Sau đó, Jason hỏi địa chỉ khách sạn mà Lục Hoài Viễn đang ở.
Lục Hoài Viễn do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói địa chỉ của mình cho Jason: “Khách sạn Simon, tầng mười tám!”
Nói xong, Lục Hoài Viễn cúp điện thoại.
Cả quá trình vẫn chưa đến ba mươi giây.
Xem ra Lục Hoài Viễn vô cùng cẩn thận, sợ có người định vị được ông ta qua điện thoại.
“Bên kia, khách sạn Simon! Sau khi tới đó, anh tuyệt đối không được kích động! Nếu như hai cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương kia không có ở đó thì anh mới được hành động. Tuy nhiên lần này, tôi hy vọng anh ra tay với tôi nhẹ một chút!”
Dứt lời, Jason nở một nụ cười xảo quyệt.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, kéo cần điều khiển của máy bay trực thăng, bay thẳng tới sân đỗ máy bay trực thăng trên đỉnh khách sạn Simon.
Cùng với một tiếng vang rất lớn, máy bay trực thăng vững vàng đậu trên sân đỗ máy bay trực thăng.
Hai người đi thang máy trên tầng cao nhất xuống thẳng tầng mười tám, cửa thang máy vừa mở ra đã có hai người đàn ông mặc đồ đen bước nhanh lên trước.
“Xin hỏi anh là cậu chủ Jason sao?”
Một người trong số đó lạnh lùng lên tiếng hỏi.