"Thằng nhãi ranh! Dám đấu đao kiếm với tôi sao?"
Ông lão phất ống tay áo, không có bất kỳ uy lực nào, cũng không có tiếng gió phát ra.
Chỉ có một lực mạnh vô cùng thuần khiết nặng nề đập trúng người Triệu Kính Hải.
Phụt!
Một âm thành trầm đục vang lên, trên người Triệu Kính Hải đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng to bằng hạt đậu nành!
Cơ thể Triệu Kính Hải bất thình lình cứng đờ, ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ, kinh hoàng nhìn chằm chằm vào ông lão!
Triệu Kính Hải chỉ cảm thấy sinh mạng của mình dường như đang điên cuồng trôi tuột đi mất.
Trong nháy mắt, toàn thân cụ ta không còn chút sức lực!
Phù phù!
Triệu Kính Hải ngã ngửa xuống đất, chết ngay tại chỗ, mắt cụ ta vẫn đang trợn tròn, cơ thể không ngừng co giật.
Tĩnh lặng!
Trong đại điện rộng lớn yên lặng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi!
Võ Thí Thiên cũng đổ mồ hôi lạnh trên trán!
Ông lão nhìn có vẻ rất bình thường, thậm chí trong từng động tác giơ tay nhấc chân đều hoàn toàn không giống như một người có năng lực!
Nhưng vừa nãy, trong khoảnh khắc ông lão đưa tay lên, Võ Thí Thiên lại nhìn thấy trong tay ông lão có một luồng sáng vô cùng chói mắt!
Ông lão này rốt cuộc là ai?
Võ Thí Thiên thầm suy đoán.
"Ông! Cút ra ngoài cho tôi, đây là nơi nào chứ, Long Đài đấy! Là nơi ông có thể ở được sao?"
Ông lão chỉ tay vào Tần Vương.
Cơ thể Tần Vương bất giác khẽ run rẩy!
Cho dù chỉ là một ánh mắt không thân thiện, Tần Vương cũng cảm thấy bản thân dường như có thể bị ông lão đuổi đi bất kỳ lúc nào!
"Ông... ông lão, tôi... tôi chỉ là thế chỗ trừng trị hôn quân thôi!"
Tần Vương vừa lắp bắp giải thích vừa thuận theo ý của ông lão, đi xuống Long Đài.
"Thế chỗ trừng trị hôn quân ư? Ai cho ông cái quyền đó? Tôi thấy ông sống đủ rồi có phải không?"
Ông lão trừng mắt nhìn Tần Vương, quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn: "Nhóc con, thanh kiếm vàng của cậu đâu rồi? Lấy ra cho tôi xem nào!"
Tiêu Chính Văn hơi sững sờ, nhưng đã lập tức hiểu ra, vội đáp lại một tiếng rồi xông ra khỏi Thiên Tử Các!
Chỉ có nhà họ Tiêu mới có quyền trên chém đầu hôn quân, dưới chém đầu nghịch thần!
Thấy Tiêu Chính Văn đã đi lấy Long kiếm, trong lòng Tần Vương bỗng cảm thấy nặng nề!