Hành động bên phía này của Tiêu Chính Văn lập tức gây nên sự bất mãn cho mọi người xung quanh, Bạch Chiến Sinh càng trầm mặt, lạnh giọng nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, vị này là chưởng giáo của Tung Sơn, tiền bối Triệu Kế Hồng!”
“Ừ, biết rồi!”
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu, thế nhưng chẳng buồn liếc nhìn đối phương lấy một cái, vẫn đang khẽ thổi lá trà đang nổi bên trong tách.
“Quả nhiên có phong thái không tầm thường!”, Triệu Kế Hồng quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, trong mắt ẩn chứa vô vàn sát khí!
“Quá khen rồi!”, Tiêu Chính Văn bình thản đáp lời một câu.
Triệu Kế Hồng hừ một tiếng, tiến lên trước một bước đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, cười lạnh lùng nói: “Cậu Tiêu, trước đây vẫn phải phiền cậu đích thân ra tay thay tôi dạy dỗ một số tên nghịch tử không ra gì!”
“Tôi xin cảm tạ trước!”
Triệu Kế Hồng nhìn Tiêu Chính Văn bằng vẻ mặt sặc mùi sát khí.
“Chẳng qua cũng chỉ mất chút sức nhỏ mà thôi, không đáng để tâm trong lòng làm gì!”, Tiêu Chính Văn lại chẳng buồn nể mặt Triệu Kế Hồng chút nào, thẳng thừng đáp lại một câu.
Lời này vừa thốt ra, gần như tất cả chưởng môn trong võ tông đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Đặc biệt trên mặt đám người nhà họ Khổng dường như con mang theo cả vẻ phẫn nộ!
Trước đây bọn họ cũng đều phải chịu không ít chèn ép dưới trướng Tiêu Chính Văn, mà lần này Tiêu Chính Văn thậm chí còn đánh gãy chân con trai ruột của Triệu Kế Hồng rồi, chuyện này rõ ràng là không coi mấy thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ bọn họ ra gì!
Đáng bực tức nhất là theo bọn họ thấy, trước đây Tiêu Chính Văn có thể hống hách phách lối chính là vì cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng vẫn chưa lộ diện, hiện tại ở trước mặt một cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng giống như Triệu Kế Hồng, Tiêu Chính Văn lại dám nghênh ngang như vậy!
Chỉ là đám người nhà họ Khổng vẫn chưa lên tiếng, Triệu Kế Hồng đã xua tay với người của các thế gia lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, sau đó ngồi lên vị trí ngay bên cạnh Tiêu Chính Văn!
Bạch Chiến Sinh thấy vậy thì lại tiến lên trước một bước, nói: “Trận đấu bắt đầu thôi!”
Hử?
Lý Chính Đạo và Chu Chấn Long nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, Bạch Chiến Sinh lại cố tình bỏ qua Tiêu Chính Văn, chuyện này rõ ràng là đang âm thầm chèn ép giới thế tục!
“Tiền bối Bạch, nếu như cậu Tiêu cũng là một trong số những trọng tài, tại sao không giới thiệu cho mọi người biết?”
Lý Chính Đạo chậm rãi đứng dậy, nghiêm túc chất vấn.
“Đây là trận đấu của cả võ tông, bao gồm cả thế tục và vùng ngoài lãnh thổ, đương nhiên sẽ có quy trình của riêng nó, hơn nữa các vị cũng đều mòn mỏi chờ đợi cả mấy trăm năm rồi, tôi nghĩ mọi người có lẽ cũng gấp gáp hơn nhiều so với tôi!”
Bạch Chiến Sinh nói xong thì đưa ánh mắt lạnh tanh quét qua gương mặt của những người đang ngồi bên dưới.
“Theo tôi thấy, mấy người đang cố ý chèn ép người trong thế tục chúng tôi! Nếu như thật sự như vậy, thì các môn phái và toàn bộ thế gia bên trong thế tục chúng tôi sẽ quay về ngay bây giờ!”
Đông Phương Tuyết Ngưng nói, đứng dậy với biểu cảm vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt của Bạch Chiến Sinh, không chút nhượng bộ!
Mặc dù Tiêu Chính Văn đại diện cho nhà họ Quý tới làm trọng tài, thế nhưng người thông minh đều nhìn ra được Tiêu Chính Văn cũng chính đang đại diện cho cả thế tục!
Đông Phương Tuyết Ngưng vẫn luôn coi Tiêu Chính Văn như thần tượng của mình, nào có chuyện nhẫn nhịn để cho mấy người Bạch Chiến Sinh công khai chèn ép Tiêu Chính Văn như thế?