"Hiểu Linh, xảy ra chuyện gì rồi sao, cậu có còn coi mình là chị em tốt của cậu nữa không?"
Sự khác thường của Đàm Hiểu Linh, sao có thể giấu được Khương Vy Nhan chứ?
Đàm Hiểu Linh quay đầu lại liếc nhìn Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn, mặt lộ vẻ khó xử nói: "Chuyện... chuyện này liên quan đến một người họ Tiêu, anh ta thật sự rất lợi hại, mình không muốn liên lụy đến hai người”.
Gì cơ?
Khương Vy Nhan nghe vậy, không nhịn được cau mày lại.
Tiêu Chính Văn ban đầu không để ý, nhưng khi anh nghe thấy hai chữ họ Tiêu thì không khỏi thoáng qua chút nghi ngờ: "Người họ Tiêu ư? Hiểu Linh, có thể nói cho tôi biết toàn bộ việc này được không?"
Đàm Hiểu Linh do dự hồi lâu mới đưa tin nhắn từ biệt của em gái tới trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cầm lấy điện thoại liếc mắt một cái, vừa đọc xong, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
"Độ Thiên!"
Nghe thấy Tiêu Chính Văn gọi mình, Độ Thiên Chân Nhân vội vàng tiến lên một bước nói: "Chủ nhân!"
"Nói! Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Chính Văn đẩy tin nhắn cho Độ Thiên Chân Nhân, lạnh lùng tra hỏi.
"Phù!"
Sau khi Độ Thiên Chân Nhân đọc được cũng bất giác rùng mình.
Người họ Tiêu được nhắc đến trong tin nhắn rất có thể là chỉ Tiêu Chính Văn!
Nhưng vấn đề là không có tin đồn tương tự ở khu vực Giang Trung.
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn vẫn luôn ở nước ngoài, khi vừa về Hoa Quốc, anh đã hẹn ngay với Đông Phương Ngạo Vũ ở đỉnh núi Bách Nhật.
Làm gì có thời gian tới Giang Lăng chứ?
Tiêu Chính Văn ở Giang Lăng này chắc chắn là giả mạo!
"Chuyện này... tôi không biết, tôi sẽ cử người đi điều tra ngay!"
Độ Thiên Chân Nhân cung kính đưa điện thoại cho Tiêu Chính Văn bằng hai tay.
Điều tra?
Tiêu Chính Văn híp mắt lại nói: "Không cần đâu, thay vì phí sức đi điều tra, chi bằng tới thẳng đó!"
Sau đó, Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Đàm Hiểu Linh nói: "Hiểu Linh, nếu đã là chuyện của em gái cô, vì Khương Vy Nhan, tôi nhất định cũng sẽ giúp cô, thời gian gấp rút, bây giờ chúng ta trở về Giang Lăng luôn, cô thấy thế nào?"