Sau đó ông ta nhìn mấy ông lớn Giang Trung đang nhìn cả nhà họ Viên bằng ánh mắt tức giận đó, lạnh nhạt nói: “Sao nhà họ Viên tôi có thể khuất phục thằng ranh Tiêu Chính Văn được chứ? Các vị không cần lo lắng, đợi tôi về đến Long Kinh sẽ xin ý kiến ba cụ tổ, khiến thằng ranh này chết không chỗ dung thân!”
Dứt lời, Viên Sùng Long sải bước đi xuống võ đài.
Nghe Viên Sùng Long nói thế, mọi người cảm thấy vô cùng hối hận…
Lúc đầu tại sao mình lại tin tưởng nhà họ Viên cơ chứ?
Dù đã đến lúc này nhưng nhà họ Viên vẫn đang uy hiếp bọn họ.
Những lời Viên Sùng Long vừa nói không phải cho bọn họ một viên thuốc an thần mà là đang cảnh cáo họ, nhà họ Viên vẫn còn ba cụ tổ nữa chưa xuất hiện.
Bất kể họ muốn báo thù nhà họ Viên thế nào thì trước hết phải cân nhắc cẩn thận.
Đây là lời đe dọa thẳng thừng!
Sau đó đám nhà họ Viên nhanh chân bước xuống võ đài theo Viên Sùng Long.
Lúc này Thiên Tử ở Long Kinh xa xôi gật đầu lia lịa.
Tiêu Chính Văn đánh trận này cực hay.
Nhà họ Viên đã có hai cụ tổ chết rồi, cũng có nghĩa là đánh một hồi chuông cảnh cáo với mấy gia tộc lớn khác.
“Thiên Tử, ông Lạc muốn gặp người!”
Đúng lúc này, một viên quan bước vào báo với Thiên Tử.
“Ông Lạc? Ông ta lại có chuyện gì? Bảo ông ta vào đi”.
Thiên Tử nhíu mày nói với người kia.
Nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự căm hận.
“Vâng!”
Người đó xoay người rời đi, không lâu sau ông Lạc sải bước đi vào đại điện.
“Ông Lạc!”
Thấy ông Lạc bước vào, Thiên Tử thay đổi sắc mặt, mỉm cười tỏ vẻ vô cùng thân thiết bước đến đón ông ta.
“Thiên Tử, tôi đã điều tra kỹ càng, lúc đảm đương chức vụ quốc lão, Tần Hán Quốc tham ô công quỹ với số tiền lớn, hơn nữa trong tay ông ta luôn nắm giữ khoản tiền chi phí quân sự của Hoa Quốc”.
“Cậu xem đây này, mỗi năm đều cấp cho khu vực phía Bắc mấy tỷ, nhưng quân Phá Long ở khu vực phía Bắc lại chỉ có hai, ba trăm nghìn, tại sao dùng nhiều tiền thế?”
“Ồ?”
Thiên Tử quay đầu lại nhìn ông Lạc, tiện tay nhận lấy cuốn sổ ghi chép trong tay ông ta, đọc lướt qua một lượt.
Đọc đến trang cuối cùng thấy vết mực bên trên vẫn chưa khô, ánh mắt Thiên Tử thoáng qua tia lạnh lùng nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi thôi.
“Cậu xem đi, thảo nào Tiêu Chính Văn không nịnh nọt đòi thưởng với Thiên Tử, với số tiền lớn mà hắn tham ô thì còn mặt mũi nào đòi thưởng nữa chứ?”
Mắt ông Lạc lóe sáng nói.
“Vậy theo ý ông Lạc là Tần Hán Quốc và Tiêu Chính Văn liên hợp lại lập mưu cùng tham ô chi phí quân sự của đất nước sao?”
Thiên Tử cau mày hỏi.
Ông Lạc gật đầu đáp: “Đúng thế, qua điều tra xác minh, mỗi năm quân Phá Long có mấy tỷ chi phí quân sự không biết đi về đâu, hơn nữa số tiền này trùng khớp số tiền Long Các sắp xếp giao cho khu vực phía Bắc”.
“Vì thế theo tôi thấy chắc chắn không chỉ có Tần Hán Quốc và Tiêu Chính Văn mà là cả Long Các đều tham dự vào chuyện này. Ở đây còn có địa chỉ nơi ở của Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc, cậu xem đi, diện tích đất cực rộng, chuyện này… chuyện này quả thật khiến người ta căm phẫn!”