Vua… vua Bắc Lương?
Cả phòng hội nghị lập tức lặng như tờ.
Mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác.
Vậy mà vua Bắc Lương Hoa Quốc lại xuất hiện trong phòng hội nghị của Liên minh các nước.
Chiến sĩ ưu tú nhất Hoa Quốc, thần bảo vệ của Bắc Lương, chủ soái mạnh nhất Hoa Quốc, chinh chiến ở chiến trường năm năm không một trận thua khiến bao người tuyệt vọng.
Vô số hàm cấp đều quy tụ vào trên người chàng thanh niên kiên cường này.
Lúc Tiêu Chính Văn đứng lên, mọi người đều nghẹt thở, thậm chí có người còn không dám thở mạnh.
“Cũng là xâm phạm vào lãnh thổ đối phương, cũng là làm chết người, rõ ràng là đối phương khiêu khích trước nhưng các người lại nghĩ chúng tôi nên bồi thường à?”
Tiêu Chính Văn tức giận, lạnh lùng nhìn thẩm phán chất vấn.
Thẩm phán đó không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn, cả người bủn rủn ngồi trên ghế, trán ướt đẫm mồ hôi.
“Thế có phải chứng tỏ quân Bắc Lương của tôi hôm nào đó nổ pháo qua chỗ các ông, sau đó xâm phạm vào lãnh thổ rồi giết quân đội của các ông, chỉ cần chúng tôi bị tổn thất nhiều hơn các ông thì các ông cũng phải bồi thường cho chúng tôi, đúng không?”
Tiêu Chính Văn đưa ra giả thiết.
Giả thiết này khiến mọi người trong hội nghị đều rùng mình.
Vì giả thiết này quá đáng sợ, dù sao cũng chính miệng Tiêu Chính Văn nói ra.
Dù họ không tận mắt chứng kiến cảnh tượng đại quân tám mươi nghìn người của tám nước bị vua Bắc Lương đánh đuổi vào mấy năm trước, nhưng vẫn nghe nói mãi.
Đó là dáng vẻ uy thế đỉnh cao, vô địch thiên hạ!
Họ biết rõ ba trăm nghìn quân Bắc Lương của Tiêu Chính Văn có khả năng làm chuyện này, hơn nữa cũng có gan làm.
“Nếu các người làm vậy với Hoa Quốc thì gọi là ăn vạ đấy, mà hành vi ăn vạ phải bị bắt rồi nhốt lại một thời gian, hơn nữa còn có thể bị phạt tiền”.
“Nếu các người nghĩ làm thế không sao cả thì tôi muốn dẫn ba trăm nghìn quân Phá Long đi một vòng quanh biên giới các nước, bàn luận với các người xem sao”.
Tiêu Chính Văn khẽ đè tay lên mặt bàn, khi anh nhấc tay lên thì mặt bàn đã xuất hiện thêm một dấu tay rất sâu.
Sức lực khủng khiếp và lực đe dọa đáng sợ này khiến thẩm phán trưởng lăn từ trên ghế xuống đất.
“Vua Bắc Lương… cậu hãy bình tĩnh, bây giờ thẩm phán trưởng đã có quyết định rồi, nếu cậu muốn ra tay ở đây thì chẳng khác nào tuyên chiến với cả thế giới”.
Locke lo rằng Tiêu Chính Văn sẽ đánh thẩm phán trưởng nên mới uy hiếp anh.
“Trước đó tôi đã nói rồi, không thể để mặc cho Hoa Quốc tiếp tục lớn mạnh. Mọi người nhìn xem kìa, quả nhiên là xuất hiện tai họa ngầm rồi đấy, bọn chúng là một đám điên cuồng”.
“Cuối cùng cũng lộ mặt thật ra rồi sao? Quả nhiên bọn chúng là đồ lạc loài, vì đường chúng ta đi hoàn toàn khác nhau nên chắc là sẽ bị loại trừ nhanh thôi”.
“Vua Bắc Lương này đáng sợ quá, không biết lát nữa có thể kiện cậu ta tội gây rối trật tự tòa án hay không, để cậu ta biết sự mạnh mẽ của tòa án quân sự của chúng ta”.
Nhiều đại sứ bên dưới vì khiếp sợ sức mạnh của quân Bắc Lương và Tiêu Chính Văn nên bắt đầu châm chọc bằng lời nói.
Dĩ nhiên Tiêu Chính Văn cũng nghe thấy lời bàn luận của những người này, anh không nhịn được mà bật cười.
“Ha ha ha, hay ghê! Nơi này là hội nghị của Liên minh các nước, vậy chúng ta sẽ giải quyết vấn đề bằng luật pháp của các ông, chúng tôi sẽ bồi thường số tiền này”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn lặng lẽ rời khỏi khỏi phòng hội nghị.
Vương Lận như bị rút cạn sức lực toàn thân, bỗng chốc mềm nhũn ngồi trên ghế.
Ông ta không ngờ dù có gọi Tiêu Chính Văn đến cũng không thể cứu vãn được tình thế. Mấy người này một lòng hướng về nước Khổng Tước, đè ép Hoa Quốc.
Ngay lúc Vương Lân cực kỳ không cam lòng với kết quả này thì lại thấy Tiêu Chính Văn vẫn đang cười.
“Cậu cười cái gì? Bồi thường tiền cho chúng buồn cười thế sao?”
Vương Lận thấy Tiêu Chính Văn bật cười thành tiếng thì không khỏi nổi giận.
“Không phải, tôi đang cười họ không tự lượng sức, tôi đang cười họ không biết tốt xấu, cười họ ra vẻ ta đây”.
“Họ cứ mở miệng ra là quy tắc nhưng thật ra đang bị phép tắc khống chế. Nếu ông định giải quyết chuyện này trong cuộc họp quốc tế thì chúng ta cứ giải quyết chuyện này theo cách của họ”.
Tiêu Chính Văn quả quyết nói.
“Ý cậu là gì?”
Vương Lận khó hiểu hỏi.
“Ngày mai ông sẽ biết thôi”.
Tiêu Chính Văn cố ý úp úp mở mở.
…
Sáng hôm sau, lúc Locke vừa định về lại nước Khổng Tước thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
“Không ổn rồi, đại sứ Locke… Đêm qua, quân Bắc Lương bỗng đánh úp bất ngờ phá hủy bộ tư lệnh và tất cả trạm gác ở đường biên giới của nước Khổng Tước chúng ta, tư lệnh biên giới và các binh lính ở biên giới đều bị bắt đi hết rồi”.
Nghe thấy tin tức này, Locke chỉ cảm thấy choáng váng mặt mày, không ngờ Tiêu Chính Văn trả thù nhanh vậy.
Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe lệnh điều động triệu tập gấp của hội nghị.
Khi Locke ngơ ngác chạy đến hội nghị Liên minh các nước thì nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình lúc này lại là Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cầm một tập báo cáo trong tay như đọc thực đơn nói: “Bên tôi bắt tù binh bên phía địch, hai phó tư lệnh, sáu chỉ huy, hơn ba trăm quân đoàn trưởng, sư đoàn trưởng, trung đoàn trưởng, lữ đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng, trung đội trưởng”.
“Nguyên nhân là một con chó nghiệp vụ bên tôi mất tích, bên tôi xin phép vào lãnh thổ nước Khổng Tước để tìm kiếm, đối phương giả vờ đồng ý, sau đó dẫn quân đánh chúng tôi. Trong tình huống đó chúng tôi buộc phải phản công, cuối cùng địch thất bại, hơn nữa còn bắt được một đám tù binh”.
Tiêu Chính Văn đứng trên bục dõng dạc nói, nghe có vẻ rất có lý nhưng suy xét cẩn thận thì mấy lời này toàn là cái cớ thôi.
Để bắt chẹt đối phương mà bắt hết toàn bộ người trong bộ tư lệnh của đối phương về làm tù binh, đây rõ ràng là khiêu khích.
“Theo quy định của các ông, cũng là thông lệ quốc tế, binh sĩ bị bắt làm tù binh có thể được chuộc về bằng tiền dựa vào quân hàm, lúc nãy tôi đã tính giúp các ông luôn rồi”.
“Nếu muốn chuộc hết sĩ quan về thì các ông có thể phải bỏ ra hai tỷ. Đây là mức giá hữu nghị, tôi đã bớt một phần cho các ông xem như là chiết khấu rồi đó”.
“Nếu các ông không muốn chuộc người về cũng không sao, dù sao cũng không phải là binh sĩ của chúng tôi. Nếu tiếc số tiền này thì các ông phải cẩn thận, nếu không sẽ gây ra hậu quả như bạo loạn các kiểu đấy, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc trước”.
Tiêu Chính Văn đặt danh sách trong tay lên bàn với vẻ mặt vô tội.
Tối qua, anh bảo