Hơn nữa, nếu như hôm nay đã gài bẫy chết cho Tiêu Chính Văn, vậy thì bọn họ cũng không thể ngồi nhìn Tả Phượng Kiều bị giết!
“Cậu Tiêu, nơi này là âm phủ đấy, vậy nên tôi khuyên cậu đừng làm mọi việc quá tuyệt tình, nếu không cậu chỉ có một thân một mình, có thể thoát ra khỏi vòng vây sao?”
Trần Thiên Nam cũng bước ra khỏi đám người, cười lạnh lùng uy hiếp Tiêu Chính Văn.
“Cậy thế ức hiếp người ức hiếp tới cả tôi luôn rồi à? Mấy người thật sự coi Tiêu Chính Văn tôi là kiểu hiền lành như Hạo Thiên sao?”
“Mấy người cho rằng tôi sẽ nương tay với đám trơ trẽn vô liêm sỉ như mấy người sao? Có câu này mấy người nhớ cho kỹ, đạo trời có luân hồi, không tin thì ngẩng đầu lên mà xem, ông trời tha cho ai!”
Tiêu Chính Văn lại tăng thêm mấy phần sức lực lên các đầu ngón tay, Tả Phượng Kiều mở to đôi mắt kinh hoảng nhìn Tiêu Chính Văn, cô ta rất muốn vùng vẫy, thế nhưng đôi tay đó của Tiêu Chính Văn lại giống như một cái kìm thép, căn bản vùng vẫy không nổi!
“Cậu Tiêu, cậu hà tất gì phải làm như vậy chứ? Đây chỉ là một trận đấu võ, không cần thiết phải làm cho mọi người đều không vui mà rời đi!”
Trần Thiên Nam tiến một bước về phía Tiêu Chính Văn, trong biểu cảm mang theo vẻ thâm độc, khí tức khắp người cũng dâng cao hơn mấy phần!
Không chỉ có Trần Thiên Nam dấy lên sát khí, mười phán quan và đám người của điện Thần Hoàng gần như đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt ngập tràn sát khí cùng một lúc.
“Nếu như cậu không buông cô chủ nhà chúng tôi ra, đừng nói là thay trời hành đạo, dù là sống sót rời đi cũng là một loại ảo vọng quá cao!”, La Thiên Hựu cười lạnh lùng nói.
“Ồ? Tả Bạch Đào trở nên bá đạo như thế từ lúc nào vậy?”
Vào lúc mọi người đang có ý định bao vây công kích Tiêu Chính Văn, đột nhiên có một giọng nói cực kỳ bá đạo truyền tới.
Ngay sau đó, những luồng khí tức của cường giả Thiên Đạo cũng đổ ập tới!
Phía xa, vô số chiến mã đang lao rất nhanh đến, một ông lão khoác trên mình bộ giáp nặng cưỡi một con ngựa cao to tiến đến trong nháy mắt!
Thấy ông lão này, gần như tất cả mọi người đều hít sâu.
Ông lão chẳng phải ai xa lạ, chính là tộc trưởng của nhà họ Hiên Viên!
Đại quân mấy nghìn người đi theo phía sau ông ta, ai đấy cũng đều uy phong lẫm liệt, khí tức kinh thiên động địa!
Đại quân hàng nghìn người đó đi qua đâu là sát khí tràn lan tới đó, đặc biệt là ông lão kia, mặc dù nhìn đã cao tuổi nhưng lại có khí thế coi thường bốn phương!
Sắc mặt của đám người trong điện Thần Hoàng cũng đột ngột biến đổi, đây là ngự lâm quân của hoàng đế Hiên Viên!
Nhà họ Hiên Viên áp chế vạn cổ, có thể gọi là sự tồn tại cấp thuỷ tổ của loài người!
Dù là điện Thần Hoàng hay thập điện Diêm Vương đều kém hơn rất nhiều so với nhà họ Hiên Viên!
La Thiên Hựu ban nãy vẫn mặt đầy sát khí, vào khoảnh khắc nhìn thấy ông lão thì sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Thế nhưng những lời cay độc của bọn họ ban nãy đã thốt ra rồi, bây giờ đành đâm lao thì phải theo lao, dù thế nào cũng không thể lùi dù chỉ là nửa bước!
“Hừ! Hoàng đế Hiên Viên đã không còn nữa, hơn nữa nhà họ Hiên Viên cũng phải tuân theo quy tắc của âm phủ, đây vừa là di mệnh của hoàng đế Hiên Viên, cũng là pháp chỉ của thượng quân Hậu Thổ!”, La Thiên Hựu cố tỏ ra trấn tĩnh, lạnh lùng lên tiếng.
“Pháp chỉ của thượng quân Hậu Thổ?”
Ông lão đứng đầu cười khẩy, ánh mắt xuyên qua hư không vô tận, giống như có thể vượt qua dòng chảy lịch sử lâu dài!
Vào khoảnh khắc ông ta vừa nói dứt lời, xung quanh đột nhiên dâng lên từng luồng khí tức màu tím, bao trùm hết cả điện Thần Hoàng vào bên trong.