Trận chiến này quả thật quá thảm khốc, hai bên đánh nhau chưa đến một tiếng mà vùng ngoài lãnh thổ đã thương vong hơn nửa.
Thật ra Tả Bạch Đào có thể tiếp tục đuổi giết đến khi giết hết tất cả mọi người, nhưng ông ta lại không làm thế chứng tỏ Tả Bạch Đào còn có điều kiêng dè, hoặc bên âm phủ vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ biến vùng ngoài lãnh thổ thành Quỷ Vực nhân gian.
Nếu không ngay cả Hắc Bá và Kiếm Tôn cũng đừng mong toàn thây bỏ chạy.
Có thể nói chỉ trận chiến này thôi đã khiến lòng tự tin của các bên ngoài lãnh thổ rơi xuống đáy cốc, cũng cắt đứt trụ cột của mọi người.
“Cậu Tiêu, có thể thấy với kết quả của trận chiến này hình như vùng ngoài lãnh thổ không có khả năng chống lại âm phủ”, Tần Lương Ngọc cũng là người trải qua chiến trận nhiều, chỉ dựa vào trận chiến này, bà ta có thể đoán được ngoài lãnh thổ không thể đánh thắng âm phủ.
“Chưa chắc, nếu như thành chủ Tần nói, Tả Bạch Khởi tuyệt đối sẽ không tha cho họ sống sót trở về. Lá cờ trong tay Hắc Bá đủ để đối phó với tấm vải trắng của ông ta”.
“Nhưng nhà họ Doanh không thể dốc toàn lực ra, nếu không với đức hạnh của nhà họ Khổng, chắc chắn sẽ đâm một nhát sau lưng nhà họ Doanh nên nhà họ Khổng không bị tiêu diệt thì ngoài lãnh thổ không có cơ hội thắng”.
Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã thấy được điểm quan trọng của vấn đề.
Vì hôm nay bên nhà họ Doanh chỉ có Hắc Bá ra trận, Xa Anh lại không đến.
Nhưng cờ Hắc Long Quân trong tay hắn lại ở trong tay Hắc Bá, chứng tỏ nhà họ Doanh có điều kiêng dè, không dám sử dụng toàn lực.
Mà nhà họ Doanh cũng là gia tộc duy nhất có thể đánh với âm phủ trong các thế lực.
Dù sao cho đến giờ bốn anh kiệt Chiến Quốc đứng đầu là Trương Nghi vẫn chưa lộ mặt, nói cách khác thật ra nhà họ Trương vẫn còn sức chiến đấu.
Bên thành Thiên Khu, mọi người đã bắt đầu cầu hòa với âm phủ.
Nói là cầu hòa thì chi bằng nói nhận thua với âm phủ thì đúng hơn.
Lúc này cả thành Thiên Khu vô cùng tĩnh lặng, đám người Elon và Tử Cống đều bất lực thở dài.
Lần này ngay cả Long Cổ cũng phải thỏa hiệp với âm phủ, còn Ngụy Vinh Kỳ thậm chí đã cực kỳ tuyệt vọng.
Đội quân nước Ngụy gần như đã tổn thất hơn một nửa trong trận chiến này, thực lực của nước Ngụy đã bị tiêu hao, nếu còn đánh nữa dù có thể bảo vệ được nước Ngụy cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Thế nên ngay cả hắn cũng chỉ đang ngầm đồng ý với ý kiến cầu hòa của mọi người.
Chẳng qua người ở đó đều không ai lên tiếng.
Chuyện này là chuyện cực kỳ đáng hổ thẹn với bất kỳ ai.
Dù là con cháu nhà họ Khổng trước giờ luôn thích làm việc hèn hạ bỉ ổi cũng không muốn chịu nỗi ô nhục này.
Nhưng cho dù nói thế nào, cuối cùng họ vẫn thua, hơn nữa còn thua rất thảm hại.
“Cùng lắm chỉ có thể nhường lại ba thành, nếu không nước Ngụy tôi sẽ không còn tồn tại nữa”, Ngụy Vinh Kỳ nói.
Cuối cùng vẫn là một mình Ngụy Vinh Kỳ gánh vác tất cả.
Điền Văn và đám người Triệu Thắng nhìn nhau, cuối cùng dời tầm mắt sang Tử Dư.