Trong sảnh lớn khoảng mấy ngàn mét vuông ở một khách sạn xa hoa cách dãy núi Arces không xa, tất cả mọi người đều đang cầm ly rượu và nói chuyện theo nhóm.
Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy Joseph và Hodar mặc trang phục lộng lẫy đi xuyên qua đám đông, thi thoảng còn tỏ ý nâng ly rượu trong tay lên với những người xung quanh.
Cũng có không ít các thế tử ở Âu Lục hoặc Hoa Quốc chủ động bước đến mời rượu hai người.
“Ừ, khá lắm, cuối cùng cậu cũng không phụ lòng khổ cực bồi dưỡng cậu của nhà họ Khổng”.
Joseph bước đến gần Khổng Thiên Tường mỉm cười nói.
Một ngày trước, chuyện Khổng Thiên Tường đánh xuyên qua hai mươi ba kết giới đã lan truyền đến tai Joseph và Hodar, thành tích này khiến hai người họ cảm thấy khá ngạc nhiên.
Dù sao năm đó Hoàng đế Napolil cũng chỉ đánh xuyên qua được mười chín kết giới mà thôi.
Có thể nói tài năng của Khổng Thiên Tường đã vượt xa Napolil rồi.
Thế nên dù Joseph và Hodar trước giờ luôn xem thường Hoa Quốc cũng phải bày tỏ sự thiện cảm của mình với Khổng Thiên Tường.
“Tốt lắm, với tài năng của cậu, không lâu nữa sẽ trở thành một ngôi sao mới đang dần nổi”.
Hodar liên tục khen ngợi.
Ông ta là cao thủ đứng trong một trăm người trên bảng xếp hạng sức chiến đấu cả thế giới, muốn được ông ta khen ngợi không phải là chuyện dễ dàng, nhất là khi Khổng Thiên Tường còn là một người Hoa Quốc thì lại càng khó.
“E là sau này thành tựu của cậu sẽ vượt xa hai người bọn này”.
Joseph cũng vô cùng hài lòng nói.
“Cảm ơn hai vị tiền bối đã khen, sau này còn mong hai vị tiền bối giúp đỡ”.
Mặc dù Khổng Thiên Tường có thực lực hơn hẳn khi ở trước mặt người khác, nhưng khi đối mặt với hai người này, hắn phải thu bớt sự kiêu ngạo của mình.
Thấy Khổng Thiên Tường được Joseph và Hodar coi trọng như thế, rất nhiều thế tử Âu Lục có ý thù địch với Khổng Thiên Tường cũng lần lượt vây lấy hắn, mời rượu chúc mừng hắn.
Thật ra chỉ cần có thể được Joseph và Hodar khen ngợi thì về cơ bản Khổng Thiên Tường đã được nội bộ xác nhận.
Theo thông lệ trước giờ của Huyền Thiên Đạo Cung, bên phía Hoa Quốc có tất cả bốn người, còn bên Âu Lục dù không ai gia nhập cũng sẽ có một, hai người.
Có lẽ ai đó trong số họ sẽ trở thành bạn cùng trường với Khổng Thiên Tường.
Thế nên trước hết cứ làm quen trước để chuẩn bị cho sau này.
Joseph và Hodar lại nói chuyện với mọi người một lát rồi đi đến tầng hai.
Đúng lúc này, cửa phòng sảnh lớn bỗng bị ai đó dùng sức đẩy ra.
Một bóng người cao lớn đi vào sảnh lớn.
Cùng lúc đó mấy người Trần Nguyệt Nhi cừa lúc quay đầu lại nhìn về phía cửa, khi họ nhìn thấy rõ gương mặt người đến kia thì không khỏi sửng sốt.
“Anh Tiêu?”
Trần Nguyệt Nhi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên nói.