Lúc này Vương Vũ đã tức đến mức sắc mặt tái xanh, ngực liên tục phập phồng.
Bây giờ hắn có khổ mà không nói nên lời.
Rõ ràng là mình bị quản lý Lữ hãm hại, ngược lại thành bên có lỗi.
“Tôi nói này sư huynh Vương, hay là thôi đi, hà tất gì phải mất mặt như thế chứ?”, một đệ tử Thiên Cung Bắc Cực ở bên cạnh khuyên nhủ.
Trong số những người hôm nay đến Ngọc Phụng Lâu ăn uống cũng có không ít đệ tử Thiên Cung Bắc Cực, họ đều đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Không phải là mấy người này cố ý nói giúp Tiêu Chính Văn mà là những gì Vương Vũ làm quả thật làm mất mặt Thiên Cung Bắc Cực quá.
Người ta thường nói dám cược dám chịu, bây giờ anh đã thua rồi thì cứ nhận thua thôi.
Nếu không không chỉ thua vật phẩm đánh cược mà còn thua cả về nhân phẩm.
Nghe thế Vương Vũ tức đến mức ngực phập phồng, sau đó nôn ra một ngụm máu.
Hôm nay hắn không thể nhẫn nhịn được cơn giận này.
Nhưng trong lúc nhất thời lại không thể cãi lại.
“Đúng thế, cậu Vương, cậu cũng xem như có danh tiếng ở thành Thiên Đô, sao có thể hèn hạ như thế?”
“Rõ ràng là muốn cướp giữa ban ngày, cậu cũng phải phân biệt đang ở đâu chứ”.
“Chẳng phải à, không thể cứ dựa vào danh tiếng của mình mà không nói đạo lý thế chứ”.
Rất nhiều người đều nói giúp Tiêu Chính Văn, từng lời nói cứ văng vẳng bên tai khiến Vương Vũ tức giận hét lên, khí tức quanh người lao vút lên trời.
“Ôi trời, cậu còn ra tay đánh người trong Ngọc Phụng Lâu à? Người đâu!”
Quản lý Lữ cười mỉa, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ, mấy mươi hộ vệ lập tức bao vây sảnh lớn.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Vũ lập tức hiểu ra mọi chuyện, ngay từ đầu, quản lý Lữ và Tiêu Chính Văn đã bày mưu tính kế với hắn ta!
Bây giờ thậm chí còn không thèm che đậy nữa, Vương Vũ chỉ vào Tiêu Chính Văn và quản lý Lữ với vẻ căm hận, nói: "Các người được lắm! Vương Vũ tôi nhớ mặt Ngọc Phụng Lâu ông rồi!"
"To gan!"
Cùng với một âm thanh lạnh lùng truyền đến, ngay sau đó, một cái tát cách không gian giáng vào mặt Vương Vũ.
Sau một âm thanh vô cùng giòn vang, Vương Vũ bị đánh ngã nhào xuống đất!