Một tay Độ Thiên Chân Nhân cầm kiếm, tay còn lại để ra sau lưng, ánh mắt đầy vẻ sâu xa nhìn Viên Thắng Thiên.
Lúc này đôi mắt Viên Thắng Thiên đỏ ngầu, sát khí tỏa ra xung quanh cứ như thần chết bước ra từ địa ngục.
Cụ ta chưa ra tay mà Độ Thiên Chân Nhân đã cảm nhận được một uy lực cực lớn bao phủ lấy mình.
Trán Độ Thiên Chân Nhân vô thức đầm đìa mồ hôi.
“Độ Thiên Chân Nhân, nhà họ Viên có thù oán gì với ông mà ông lại giết Hỗn Thiên nhà tôi?”
Viên Thắng Thiên vừa nói vừa giơ tay lên đánh một chưởng vào ngực Độ Thiên Chân Nhân.
Độ Thiên Chân Nhân giơ thanh kiếm dài lên đỡ lấy đòn tấn công bằng kiếm khí vô cùng hung hãn.
“Ầm!”
Khi thanh kiếm và cú đánh chạm nhau, trên võ đài bỗng phát ra âm thanh cực lớn như sấm rền.
Vô số kiếm ảnh tụ lại một chỗ, nhưng không thể xuyên thủng khí thế trước mặt Viên Thắng Thiên.
“Chết đi!”
Một tay Viên Thắng Thiên dùng sức đẩy mạnh về phía trước.
Ngay tức khắc một luồng sóng khí mạnh mẽ đánh nát khí thế vô hình trước mặt Độ Thiên Chân Nhân.
“Phụt!”
Không đợi Độ Thiên Chân Nhân định thần lại, một luồng sức mạnh đã đánh trúng vào ngực cụ ta.
Cả người Độ Thiên Chân Nhân như diều đứt dây văng thẳng về phía sau.
Cơ thể cụ ta vẫn chưa rơi xuống đất nhưng đã phun ra một màn sương máu.
“Đi đâu hả? Bỏ mạng lại đây!”
Viên Thắng Thiên nhanh chóng lao về phía trước, đánh vào người Độ Thiên Chân Nhân.
Tiêu Chính Văn ngồi trên khán đài khẽ nheo mắt.
Viên Thắng Thiên quả thật là một đối thủ mạnh hơn Viên Hỗn Thiên rất nhiều.
So với Viên Hỗn Thiên, uy thế Viên Thắng Thiên vừa thể hiện lúc nãy hệt như một vị thần giáng thế.
Thảo nào cụ ta là cao thủ chỉ còn cách cảnh giới Thiên Thần một bước duy nhất.
Ngay lúc Viên Thắng Thiên sắp đuổi kịp Độ Thiên Chân Nhân, một bóng người bỗng chặn ngay trước mặt Viên Thắng Thiên ép cụ ta lùi lại mấy bước.
“Tiêu Chính Văn!”
Người chặn Viên Thắng Thiên chính là Tiêu Chính Văn.
Nếu anh vẫn không ra tay nữa thì e là Độ Thiên Chân Nhân sẽ chết thảm trong tay Viên Thắng Thiên.