Mặc dù đang ở cách xa mấy trăm cây số nhưng lúc nào anh cũng lo lắng đến chiến sự ở Bắc Lương.
Khương Vy Nhan bưng một bát cháo đến trước mặt Tiêu Chính Văn khẽ nói: “Chồng ăn một chút gì đi, anh không ăn không uống cũng chẳng có tác dụng gì đâu, hơn nữa phải có sức khỏe tốt thì mới ra trận giết địch được chứ”.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, xua tay nói: “Anh nuốt không trôi, cảm ơn em nhé, không cần lo cho anh đâu”.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của vợ, Tiêu Chính Văn gượng cười.
Chỉ một bát cháo thế này thôi nhưng nó có thể là một thứ xa xỉ với các tướng sĩ Bắc Lương.
Nghĩ đến đó, Tiêu Chính Văn càng thêm sầu lo.
Đúng lúc này, điện thoại Tiêu Chính Văn bỗng vang lên.
Tiêu Chính Văn vội vàng cầm điện thoại lên, thấy là số của Long Các, anh nhanh chóng bắt máy: “Tôi là Tiêu Chính Văn đây!”
Thậm chí không đợi Giang Vạn Long lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã vội vã nói.
“Tiêu Chính Văn, nhanh lên, cậu bảo Giang Trung chuẩn bị máy bay chiến đấu đưa cậu đến Long Kinh, quân địch sắp đến cửa Vọng Kinh rồi, chỉ còn cách Long Kinh chưa đến một trăm năm mươi kilomet, Hoa Quốc đang nguy hiểm, Thiên Tử lâm nguy!”
Thậm chí Giang Vạn Long không kịp đọc chỉ thị của Thiên Tử đã vội vã nói với Tiêu Chính Văn ở đầu bên kia điện thoại.
“Được! Trong vòng một tiếng tôi sẽ đến Long Kinh!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp máy, sau đó gửi tin nhắn cho Ôn Bất Lâm bảo ông ấy lập tức chuẩn bị máy bay đưa mình đến Long Kinh.
Lúc sắp đi, Tiêu Chính Văn không quên dặn dò Khương Vy Nhan vài câu, bảo cô thời gian sắp tới đừng tùy tiện ra ngoài.
Có lẽ nhà họ Đông Phương sẽ không để yên dễ dàng vậy đâu, nếu có chuyện gì cũng phải đợi anh về rồi mới giải quyết.
Sau đó Tiêu Chính Văn cất bước đi ra khỏi nhà. Nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan thầm cảm thấy lo cho anh.
Lúc này ở cửa Vọng Kinh cách Long Kinh chỉ một trăm năm mươi kilomet.
Bốn long soái năm sao đang đứng ở tầng trên tường thành nhìn về phía Long Kinh xa xôi.
“Đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm nay chúng ta ở gần Long Kinh như vậy”.
Một tướng lĩnh người da trắng, dáng người vạm vỡ hai mắt sáng rực nói.
Chỉ cần nghỉ ngơi một ngày nữa.
Rạng sáng ngày mai là có thể dẫn binh sĩ bao vây thành, chiếm giữ cửa thành, chứng minh với cả thế giới rằng Hoa Quốc đã không là bất khả chiến bại nữa, các nước trên thế giới đều có thể đến phân chia Hoa Quốc bất kỳ lúc nào.
“Nguyên soái Mars, theo tin tức đáng tin cậy thì Thiên Tử Hoa Quốc đã gọi vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn về rồi, e là cuộc chiến cam go thật sự chỉ vừa mới bắt đầu”.
Lúc này một người đàn ông Hoa Quốc phe phẩy cái quạt trong tay đi đến gần bốn long soái năm sao lớn giọng nói.
Mấy người đó cười khẩy.
Theo thông tin của họ thì Tiêu Chính Văn vẫn chỉ là long soái năm sao.
Một đánh bốn, họ chắc chắn mình sẽ đánh thắng Tiêu Chính Văn.
“Một mình Tiêu Chính Văn không cứu được Hoa Quốc đâu, đây không phải là một cuộc chiến cam go mà là một cuộc chiến hành hạ đến chết!”
Mars đã từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn rất nhiều lần, mặc dù lần nào cũng thất bại thảm hại.
Nhưng hắn chưa từng có được sự tự tin như hôm nay.
“Nếu có thể giết Tiêu Chính Văn ở trước cửa Vọng Kinh thì lúc đó chủ nhân của tôi nhất định vô cùng biết ơn các vị!”
Người đàn ông Hoa Quốc mỉm cười nói.
Mars chỉ đáp lại đối phương bằng nụ cười đầy ẩn ý.
Mấy tên Hoa Quốc ngu ngốc này, chúng vẫn đang mơ một giấc mơ không thiết thực, chúng nghĩ là sau khi bắt sống được Thiên Tử Hoa Quốc, đại quân về nước thì sẽ họ sẽ trả lại tướng sĩ của quân địch về Hoa Quốc ư?
Đến lúc đó e là Hoa Quốc không còn tồn tại nữa rồi.
Bắc Lương sẽ thuộc về nước Hùng!
Đất liền Hoa Quốc sẽ thuộc về Mễ Quốc!
Các đảo thuộc về nước Đại!
Đâu còn chỗ cho chủ nhân mà người đàn ông Hoa Quốc này nhắc đến chứ.
Lúc này một chiếc máy bay chiến đấu bay ngang qua trên bầu trời.
Mars không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có một chiếc máy bay chiến đấu lẻ loi bay ngang qua chứng tỏ chiếc máy bay này không phải đến để khai chiến hay tấn công trên không, mà là hộ tống ai đó.
Tiêu Chính Văn đang ở trên máy bay ư?
Mắt Mars lóe sáng nhìn chằm chằm vào chiến máy bay đang từ từ hạ cánh, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng điều mong mỏi nhiều năm qua cũng sắp thành hiện thực rồi… hắn sẽ đánh bại Tiêu Chính Văn!
Ở bên Long Kinh.
Lúc này các quan chức đều đang vây quanh đường băng của sân bay quân dụng Long Kinh, háo hức mong mỏi Tiêu Chính Văn xuất hiện.
“Haizz, hôm qua tôi đã nói nên lập tức gọi vua Bắc Lương về!”
Tả Đình Ngọc trợn mắt nhìn ông Lạc.
“Còn không phải sao, ngộ nhỡ Long Kinh thất thủ thì gia tài bạc triệu của chúng ta chuyển ra ngoài bằng cách nào đây?”
“Đúng thế, trong tầng hầm của tôi còn hơn năm mươi tấn vàng, không thể chuyển hết trong vòng hai ba ngày đâu. Nếu Tiêu Chính Văn có thể kiên trì được năm ngày thì tôi cũng có thể chuyển mấy thỏi vàng đi, còn thắng thua không quan trọng!”