Sức chiến đấu và thân phận của Tiêu Chính Văn bây giờ đã không còn là thứ mà bọn họ có thể tùy tiện khiêu khích nữa. Ít nhất, trước khi người nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã can thiệp vào, bọn họ không thể khiêu chiến với Tiêu Chính Văn được.
Mặt khác, Nguyệt Nhu đã về đến cổng của phủ thành chủ.
Nhưng chưa kịp bước vào, cô ta đã bị mấy đệ tử chặn lại ở cửa.
“Nguyệt Nhu! Xin dừng bước!”
Hai tên đệ tử canh cửa lạnh lùng nhìn Nguyệt Nhu, nếu là bình thường, bọn họ đều sẽ chắp tay chào Nguyệt Nhu, gọi một tiếng thánh nữ!
Nhưng hôm nay, thái độ của bọn họ vô cùng dửng dưng.
“Các người định làm phản à? Còn không mau tránh ra để tôi vào trong!”, Nguyệt Nhu bước lên định xông vào trong.
“To gan! Xông vào phủ thành chủ là tội chết!”
Vừa dứt lời, hai tên đệ tử ở cửa đã rút kiếm ra.
“Hỗn láo! Tôi là thánh nữ của thành Thiên Đô! Các người lại dám rút kiếm trước mặt tôi!”, Nguyệt Nhu kinh ngạc nói.
“Hừ! Thánh nữ ư? Một tiếng trước, cô vẫn là thánh nữ, nhưng bây giờ không phải nữa rồi. Đừng ép chúng tôi ra tay với cô!”
“Chúng ta là người đồng môn, tốt nhất đừng làm ầm ĩ, nếu không, hôm nay e rằng cô không thể sống sót rời khỏi đây đâu!”, một đệ tử khác cầm kiếm, lạnh lùng nói.
“Tại… tại sao?”
Cho đến tận bây giờ, Nguyệt Nhu vẫn vô cùng bối rối.
Lúc nãy mọi chuyện đều vẫn tốt đẹp, tại sao trong nháy mắt, cô ta đã mất đi tất cả?
“Nguyệt Nhu, có một số người cô không thể đắc tội. Cho dù cô là thánh nữ, nhưng so với vận mệnh của thành Thiên Đô, cô cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”
Một để tử canh cửa chế nhạo.
“Tôi…tôi thật sự không đắc tội với ai!”
Nguyệt Nhu hét lớn.
Cô ta không thể hiểu mình đã đắc tội với ai!
Cô ta hoàn toàn không có cơ hội gặp gỡ những nhân vật lớn trong thành Thiên Đô.
Trong thế hệ trẻ, dù là Vương Vũ hay là Mạnh Phi Vũ, cô ta đều có hết sức làm bọn họ hài lòng, thậm chí, vì để lấy lòng nhà họ Mạnh, tháng trước, cô ta còn tắm uyên ương với Mạnh Phi Vũ.
Sao có thể đắc tội với những người này được?
Hơn nữa, mặc dù Vương Vũ luôn âm thần theo đuổi cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn che giấu mối quan hệ giữa cô ta và Mạnh Phi Vũ, Vương Vũ không hề biết gì cả.
“Haiz, cô thật đáng thương, ngay cả bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ vì ai cũng không biết sao?”, một đệ tử gác cổng chế nhạo.
“Vì ai?”, Vương Vũ ngẩng đầu hỏi.
“Tiêu Chính Văn!”
Một đệ tử gác cổng khác lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Nghe thấy cái tên này, Nguyệt Nhu đột nhiên bốc hỏa. Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ?