Mười mấy âm thanh cực lớn vang lên, có gần một trăm đệ tử Hằng Sơn chết tại chỗ.
Độ Ách Chân Quân vốn dĩ vẫn còn đang đợi viện binh đến cũng ngây người.
Viện binh của ông ta vẫn chưa đến sao lại có thêm một đám địch nữa vậy?
“Tiêu Chính Văn, rốt cuộc cậu đã làm ra chuyện tốt gì thế? Cậu… cậu muốn lôi cả võ tông Hoa Quốc chết cùng thế sao?”
Độ Ách Chân Quân không ngồi yên được nữa, giờ cộng thêm đám người Phi Lục đó cũng đã có năm sáu mươi cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, chèn ép cảnh giới.
Dù tất cả cường giả cảnh giới Nhân Hoàng của các gia tộc và năm đại danh sơn ở cả Hoa Quốc cộng lại cũng chưa bằng một nửa người ta.
Với tình hình hiện giờ, một cuộc chiến lớn sắp xảy ra, chỉ cần Tiêu Chính Văn không lộ mặt ra ngoài, Hằng Sơn có thể sẽ thành tan nhà nát cửa bất cứ lúc nào.
Trận pháp bảo vệ của Hằng Sơn cũng đã sắp đến mức sụp đổ, dù có tiếp tục chống đỡ sẽ có bao nhiêu đệ tử Hằng Sơn chết và bị thương?
Nhưng đối mặt với Saga – kẻ địch mạnh như thế, Độ Ách Chân Quân nào có can đảm rời khỏi lớp bảo vệ của trận pháp để ra ngoài giải thích với đối phương.
“Các vị, mong mọi người bình tĩnh một chút”.
“Nhánh chính Hằng Sơn tôi không qua lại nhiều với Tiêu Chính Văn, những gì cậu ta làm cũng không liên quan đến Hằng Sơn, mong các vị nương tay, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để Tiêu Chính Văn mau chóng ra khỏi nơi này”.
Độ Ách Chân Nhân bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành cách một khoảng không nói với Saga và Tishen.
“Bọn tôi không có kiên nhẫn, hôm nay bọn tôi phải báo mối thâm thù này”.
Không đợi Saga đáp lời, Tishen đã tức giận gào lên trước.
Bên phía Mỹ Lục đã chết mấy người? Nhưng Phi Lục lại bị Tiêu Chính Văn giết cùng một lúc.