Con ngươi Viên Sùng Long đảo qua đảo lại, không ngừng nghĩ đối sách, thế nhưng ông ta có thể có đối sách gì đây?
Lý Lộ Lộ phía trên bục cũng đờ đẫn y như vậy!
Chuyện này tuyệt đối không thể nào, Đông Phương Ngạo Vũ có sức mạnh giống như thiên thần, sớm đã không còn là kẻ mà một võ sĩ thông thường có thể so bì được!
Hắn giơ tay lên là vạn vật héo úa, sao có thể thua Tiêu Chính Văn được cơ chứ?
“Không!”
Đông Phương Ngạo Vũ khó nhọc bò từ dưới đất lên, phát ra một tiếng gầm đầy phẫn nộ!
Chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Đây không phải sự thật!
Lúc này, lòng tự tôn và vẻ cao ngạo của Đông Phương Ngạo Vũ đã bị cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh nát vụn!
Hắn mới là con cưng của trời, hắn mới là Thiên Vương mạnh nhất Hoa Quốc!
Đông Phương Ngạo Vũ không cam tâm trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, lại siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.
“Sao nào, trận pháp của anh không linh hoạt nữa à? Hay là anh không chấp nhận được nỗi đau của sự thất bại?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, lạnh lùng lên tiếng.
Vừa dứt lời, anh đã bước tới trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ, giơ tay giáng thêm một cú tát lên mặt hắn.
“Bốp!”
Cùng với một tiếng vang lanh lảnh, cơ thể Đông Phương Ngạo Vũ giống như một con diều đứt dây, bay thẳng ra xa.
“Rầm!”
Lại một lần nữa ngã mạnh vào trong nham thạch, Đông Phương Ngạo Vũ hoàn toàn sửng sốt.
Sao hắn có thể bị Tiêu Chính Văn đánh bại chứ?
Sao hắn có thể thua Tiêu Chính Văn?
Thế nhưng, không đợi hắn kịp hoàn hồn lại, tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn đã truyền đến.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn cách mình chưa tới năm bước chân, nhưng Đông Phương Ngạo Vũ đã cảm nhận được một luồng hơi thở hết sức nguy hiểm.
Không khí xung quanh dường như còn ngưng tụ cả sương trắng!
Sát khí đó vô cùng mãnh liệt!