Chương 142: Tiêu Chính Văn nổi giận
Khắp người Tiêu Chính Văn toát ra sát khí ngập trời, bước từng bước vào phòng bao tựa như thần chết!
Tên bảo vệ kia vừa nãy còn đang đánh Khương Vy Nhan, lúc này nhìn thấy có người xông vào thì nhanh chóng rút dao bên hông ra!
Nhưng!
Tốc độ của Tiêu Chính Văn vô cùng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đứng trước mặt tên bảo vệ, bàn tay như kìm sắt bóp chặt cổ tay hắn, trong ánh mắt lạnh giá khát máu bắn ra sát khí rét thấu xương!
Răng rắc!
Tiếng vang lanh lảnh của xương cổ tay nứt ra, vang khắp phòng bao!
Tiêu Chính Văn bẻ gãy cổ tay của tên bảo vệ, nhấc chân đá mạnh vào người hắn.
Ầm!
Cú đá vào lồng ngực tên bảo vệ, thẳng chân đạp gãy toàn bộ xương ở lồng ngực! Tên bảo vệ giống như đạn pháo bùng nổ, vang dội một tiếng rồi bay ra ngoài, đập mạnh nát cả cửa sổ, ngã thẳng từ cửa sổ xuống, sau đó nghe thấy một tiếng ầm và tiếng kêu to của xe hơi!
Cùng lúc, dưới lầu dẫn đến cuộc hỗn loạn cực lớn.
Mà lúc này, bầu không khí trong phòng bao lạnh lẽo đến cực điểm!
Tiêu Chính Văn đi về phía Khương Vy Nhan, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm Khương Vy Nhan từ dưới đất lên, nhìn vết thương đầy mặt cô và vết máu bị đánh bởi dây nịt da trên người, toàn thân tựa như đắm chìm trong lửa giận ngút trời!
“Vy Nhan, xin lỗi, anh đến trễ rồi”, Tiêu Chính Văn dịu dàng nói, sát khí trên người đã hóa thành tự trách và yêu thương vô tận.
Khương Vy Nhan dựa vào ngực Tiêu Chính Văn, hai mắt mơ hồ, hơi thở yếu ớt, nói: “… Xin lỗi, Tiêu Chính Văn, em không thể giúp anh, xin lỗi…”
Đến giờ phút này, người Khương Vy Nhan nghĩ đến vẫn là Tiêu Chính Văn.
Hai mắt Tiêu Chính Văn mơ hồ, đứng dậy, ôm Khương Vy Nhan sang một phòng khác.
Sau đó, anh như hóa thành Tu La, lần nữa xuất hiện trong phòng bao!
Khoảnh khắc đó, trời đất giống như đều bị sát khí trên người Tiêu Chính Văn bao phủ!
Hai mắt của anh hoàn toàn biến thành màu đỏ thẫm, hai tay siết chặt thành hai nắm đấm!
Lúc này Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp trong phòng bao sớm đã bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, nhưng hai người bọn họ trốn phía sau Ninh Kỳ Nhi, dường như vẫn có chút sức lực, chỉ vào Tiêu Chính Văn sát khí khủng khiếp khắp người kia, la ầm lên: “Tiêu Chính Văn, anh muốn làm gì? Tôi nói anh biết, anh đừng có làm càn! Ở đây là nhà hàng Phượng Hoàng đấy! Tiểu thư Ninh là em ruột của đại úy Ninh Dương, tháng sau đại úy Ninh Dương sẽ thăng chức thiếu tá, nếu bây giờ anh làm bậy, chính là hoàn toàn đắc tội với đại úy Ninh Dương, đến lúc đó, không chỉ là anh gặp phiền phức, mà Khương Vy Nhan cũng sẽ gặp rắc rối, thậm chí sẽ liên lụy cả nhà họ Khương!”
“Đúng đúng đúng! Tiêu Chính Văn! Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm bậy, chuyện vừa nãy… đều là hiểu lầm, mọi chuyện đều là hiểu lầm…”, Ngô Khoan Nghiệp nói theo, trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Không còn cách nào khác, Tiêu Chính Văn bây giờ chỉ đứng ở đó thì cũng đủ dọa người rồi!
Nhất là cặp mắt hiện ra sát khí kia, thật sự quá mạnh!
Từ trước đến nay Ngô Khoan Nghiệp chưa từng gặp ai mà trên người có sát khí mãnh liệt như vậy!
Ninh Kỳ Nhi không sợ, lúc này vẫn còn dáng vẻ cao ngạo xa cách, nhướng đôi mày lá liễu, nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn xem thường, nói: “Ha ha, thế nào, lẽ nào anh còn muốn ra tay với tôi? Tiêu Chính Văn! Tôi khuyên anh tốt nhất suy nghĩ kỹ vào, hậu quả ra tay với tôi là gì! Thật lòng nói anh biết, không có hiểu lầm gì cả, chỉ là anh tôi cố ý đánh cô ta, tôi muốn đánh chết con đàn bà đê hèn đó, để anh tận mắt thấy, kết cục của việc đắc tội Ninh Kỳ Nhi tôi là thế nào!”
“Ninh Kỳ Nhi, cô đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi. Vốn dĩ, tôi không muốn giải quyết chuyện nhà họ Ninh các cô sớm như vậy, nhưng hành động của cô tối nay đã kéo cô và cả nhà họ Ninh xuống vực sâu!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng, chân mày nhíu chặt, khiến người khác kinh hãi!
Lộc cộc!
Anh bước từng bước về phía Ninh Kỳ Nhi, tựa như thần chết giáng thế!
Khoảnh khắc đó, Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp đều hoảng sợ, duy chỉ có Ninh Kỳ Nhi vẫn không nhận ra, nhìn Tiêu Chính Văn đi về phía mình thì quát to khiêu khích: “Nực cười! Chỉ dựa vào một con chó hoang như anh, cũng muốn kéo nhà họ Ninh xuống vực sâu! Tôi thấy…”
Bốp!
Ninh Kỳ Nhi chưa dứt lời, bàn tay Tiêu Chính Văn như quạt lá, tát mạnh vào mặt Ninh Kỳ Nhi!
Cái tát này vang ngút trời khiến Ninh Kỳ Nhi lảo đảo mấy bước tại chỗ, bên tai ong ong không ngừng, khóe miệng còn rướm máu tươi!
Phù phù!
Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp đều thấy ớn lạnh, hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng nhìn thấy trước mắt.
Anh ta anh ta anh ta…Tiêu Chính Văn lại thật sự dám ra tay với Ninh Kỳ Nhi?
Điên rồi điên rồi!
Anh nhất định là điên rồi!
“Tiêu Chính Văn! Anh điên rồi! Anh lại dám ra tay với tiểu thư Ninh sao? Anh có biết anh làm như vậy chính là quyết một trận sống còn với đại úy Ninh Dương không?”
Khương Mỹ Nghiên sốt ruột, lớn tiếng chửi mắng Tiêu Chính Văn!
Ngô Khoan Nghiệp vội vã lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Ninh Dương.
Mà lúc này Ninh Kỳ Nhi che gò má nóng hừng hực của mình, trong hốc mắt chứa đầy vẻ căm hận, gắt gao nhìn chăm chăm Tiêu Chính Văn, quát lớn: “Anh dám đánh tôi? Anh lại dám đánh tôi ư? Tiêu Chính Văn! Từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa có ai dám đánh tôi! Anh là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng! Tôi nhất định sẽ bảo anh tôi tận tay giết anh! Con đàn bà đê tiện Khương Vy Nhan kia, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu! Còn con gái của anh, tên là Na Na đúng không? Tôi phải để bọn ăn mày sỉ nhục vợ anh, để bọn buôn người đưa con gái anh đi ngay trước mặt anh, tôi muốn anh tuyệt vọng mà chết!”
Ninh Kỳ Nhi thẹn quá hóa giận!
Cô ta hoàn toàn không dám tin, Tiêu Chính Văn dựa vào đâu mà đánh cô ta!
Mà ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng nghiêm nghị, bước lên đạp một phát nặng nề lên bụng Ninh Kỳ Nhi, khiến cô ta ngã xuống đất!
Trong nháy mắt, cả phòng bao đều chết lặng!
Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp xông lên, bảo vệ Ninh Kỳ Nhi, gào thét với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn! Anh điên rồi! Anh làm vậy là đưa mình và Khương Vy Nhan vào địa ngục đấy!”
Thế nhưng, Tiêu Chính Văn khom người, nhặt dây nịt da dính máu dưới đất lên, nhìn vết máu phía trên, cơn giận trong mắt càng tăng thêm!
“Tránh ra!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói một câu.
Ngô Khoan Nghiệp còn muốn làm sứ giả bảo vệ người đẹp, nhưng bị Tiêu Chính Văn thẳng chân đá bay ra ngoài, lúc đó Khương Mỹ Nghiên bị dọa sợ bỏ chạy.
Sau đó, Tiêu Chính Văn cầm dây nịt da dính máu trong tay, nói với Ninh Kỳ Nhi đang che bụng, mặt đầy vẻ đau khổ trên mặt đất: “Mọi chuyện, đều là cô gieo gió gặt bão mà thôi. Mọi thứ cô làm với Khương Vy Nhan tối nay, tôi sẽ trả lại cô gấp đôi! Tôi muốn Ninh Kỳ Nhi cô nhớ cả đời, người phụ nữ của Tiêu Chính Văn tôi, cô không đụng vào được!”
Dứt lời!
Dây nịt da trong tay Tiêu Chính Văn giơ cao lên, quất xuống phía Ninh Kỳ Nhi!
Nhưng!
Đột nhiên!
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập!
Tiếng bước chân này là tiếng lộc cộc do giày lính giẫm trên gạch phát ra, âm thanh vang dội, khí thế hừng hực khiến người ta hoảng sợ!
“Tiêu Chính Văn! Mày dám động vào em gái tao! Tao phải giết cả nhà mày!”
Âm thanh giận dữ truyền đến từ cửa phòng bao!
Theo sau đó là một đội binh lính võ trang đầy đủ xông vào phòng bao, người dẫn đầu là Ninh Dương, toàn thân lạnh lẽo, mặc quân phục, bên hông dắt súng!