Dù là thắng hay thua đều phải đưa ra quyết định cuối cùng với nhà Đông Phương.
“Đông Phương Lăng, vài hôm nữa tôi có thể làm chủ lấy lại công bằng cho cậu, còn chuyện hôm nay cứ thế là được rồi”.
Dứt lời, Đông Phương Ngạo Vũ chắp hai tay sau lưng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, nếu tôi là anh, chắc chắn sẽ cúi đầu nhận lỗi với nhà họ Đông Phương”.
“Khả năng của một người có hạn, cho dù anh có mạnh thế nào cũng không thể chống đối lại với một gia tộc lớn”.
Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng nói.
“Đông Phương Ngạo Vũ, không biết anh lấy đâu ra tự tin thế, chúng ta vẫn chưa đánh nhau, sao anh biết anh chắc chắn sẽ thắng”.
Tiêu Chính Văn cà khịa.
“Tất nhiên tôi tự tin về thực lực của mình, nhưng tôi mong anh Tiêu đừng bị dọa lùi bước, nếu không dù có đuổi đến Giang Trung, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho nhà Đông Phương”.
Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng bật cười, vẫy tay với Đông Phương Lăng, sau đó ngồi lại vào xe.
Đông Phương Lăng vội vàng đi theo.
Rõ ràng là Đông Phương Ngạo Vũ đích thân đến đón hắn.
Nếu không dù Đông Phương Lăng có bảo vệ được mạng sống cũng sẽ bị bắt vào nhà giam ở Hắc Băng Đài.
Tin tức về trận đánh của Đông Phương Ngạo Vũ và Tiêu Chính Văn được truyền ra ngoài làm cả Hoa Quốc chấn động.
Một ngày sau hai người sẽ quyết đấu tại đỉnh núi Bách Nhật.
Đây sẽ là trận đánh có một không hai.
Từ khi chào đời, Đông Phương Ngạo Vũ là sự tồn tại độc nhất vô nhị, là người mà vô số người phải ngước nhìn.
Địa vị của gia tộc Đông Phương càng lên một tầm cao mới vì sự xuất hiện của Đông Phương Ngạo Vũ.
Mà Tiêu Chính Văn cũng là con cưng của trời.
Ngày mai chính là ngày quyết đấu của hai nhân tài trẻ tuổi, rất nhiều lãnh đạo cao cấp của Hoa Quốc đều bắt đầu bàn luận về trận đấu.
“Cậu Tiêu, người này rất bí hiểm khó lường”.
Tần Vũ tần bóng lưng Đông Phương Ngạo Vũ, lo lắng nói.