Chương 382: Anh chắc là muốn chuốc rượu tôi chứ?
“Ăn cơm thôi mà còn dắt thằng trai bao theo! Xem Tống Thiên Lỗi tôi không tồn tại hay gì?”
Tống Thiên Lỗi đã sắp xếp ván cờ này lâu rồi, hắn không cho phép xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Người cản trở Tống Thiên Lỗi không chết cũng phải tàn phế!
Tống Thiên Lỗi vừa định ra đón thì một tên đàn em thân cận vội vã chạy tới, ghé sát bên tai hắn nói: “Thiếu gia Tống, Trình Hổ bị bắt rồi”.
Tống Thiên Lỗi nhíu mày, hạ giọng hỏi: “Sao cậu ta lại bị bắt? Bỏ đi, cứ mặc kệ cậu ta trước đã, chuyện tối nay quan trọng hơn! Mày sắp xếp dẫn thêm nhiều đàn em tới, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót gì!”
Tên Trình Hổ này chỉ có phá là giỏi! Mình đã âm thầm giúp đỡ cậu ta nhiều vậy mà.
Ngẫm nghĩ một lát, Tống Thiên Lỗi cố gắng kiềm chế cơn giận.
Trình Hổ là người mà hắn đã sắp xếp tới gây chuyện với tập đoàn Đỗ Thị, để bữa cơm tối nay hắn có thêm nhiều con át chủ bài!
Nhưng giờ thì hay rồi, thằng khốn này đã bị bắt!
Sắc mặt Tống Thiên Lỗi u ám đuổi mấy tên đàn em đi, nới lỏng cà vạt trên cổ, nở nụ cười và bước ra ngoài.
“Tổng giám đốc Đỗ, để cô đợi lâu rồi”.
Tống Thiên Lỗi đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đỗ Tình Tuyết.
Bàn tay nhỏ nhắn này hơi mát lạnh, mềm mại như không xương, da dẻ mịn màng như sữa bò.
Tối nay, ông đây phải chinh phục được cô nàng này!
Đè cô ta dưới người mình rồi điên cuồng “chơi” cô ta!
Tiêu Chính Văn đứng sau lưng Đỗ Tình Tuyết, chỉ liếc mắt đã thấy sự khó chịu trên gương mặt cô ta.
Có vẻ như tổng giám đốc Đỗ không có hứng thú với thiếu gia của công ty dược Lực Dương.
Anh cũng đã hiểu ra, tối nay Đỗ Tình Tuyết bảo anh tới đây là để uống rượu thay.
Một giây, hai giây…
Tống Thiên Lỗi bị nhan sắc của Đỗ Tình Tuyết mê hoặc, nhất thời lơ đễnh, quên cả buông tay.
Đỗ Tình Tuyết cau mày, vốn dĩ cô ta không muốn tới, nhưng tập đoàn Đỗ Thị và công ty dược Lực Dương lại hợp tác với nhau, hơn nữa lần này lại là buổi đàm phán về việc triển khai nghiên cứu thuốc chống ung thư và kênh tiêu thụ do Tống Thiên Lỗi đề ra nên cô ta bắt buộc phải tới!
Dạo gần đây tập đoàn Đỗ Thị đang nghiên cứu về một loại thuốc chống ung thư mới, xác suất chữa khỏi lên tới sáu mươi phần trăm!
Hầu như cao gấp đôi xác suất chữa khỏi của các loại thuốc chống ung thư trên thị trường hiện nay!
Có thể nói, tập đoàn Đỗ Thị đã bỏ ra số tiền lớn cực kỳ lớn để nghiên cứu loại thuốc này, trước mắt vẫn đang trong quá trình thử nghiệm lâm sàng.
Một khi thành công thì không những mang lại lợi nhuận cực lớn cho tập đoàn Đỗ Thị, mà còn có nhiều khả năng thu hút được nhiều sự quan tâm của cộng đồng quốc tế và sẽ trở thành loại thuốc chống ung thư hiệu quả cao đầu tiên trên thế giới!
Ngoài ra, tập đoàn Đỗ Thị đã triển khai quy trình bảo mật tiên tiến nhất với loại thuốc này, chỉ có những người tham dự triển khai nghiên cứu, chủ tịch của tập đoàn Đỗ Thị và Đỗ Tình Tuyết mới biết.
Ngay cả phó tổng giám đốc Lý Hán Minh cũng không biết!
Còn về kênh tiêu thụ của loại thuốc chống ung thư này thì công ty dược Lực Dương đã chiếm giữ một nửa thị trường tiêu thụ Tu Hà.
Do đó, trước hết Đỗ Tình Tuyết phải chuẩn bị kỹ càng.
Cô ta rút tay ra, cười mỉm nói: “Tổng giám đốc Tống, chúng ta nên vào trong chứ nhỉ?”
Tống Thiên Lỗi cười ngượng ngùng giải thích: “Tình Tuyết, hôm nay cô đẹp quá, tôi suýt nữa thì bị cô mê hoặc luôn rồi”.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, hờ hững nói một câu: “Tổng giám đốc Tống chưa thấy phụ nữ bao giờ à?”
Tống Thiên Lỗi vốn không để ý tới Tiêu Chính Văn, nên khi anh nói câu này, mặt hắn liền đanh lại, quay đầu lạnh lùng nhìn anh!
Tâm trạng hắn vốn dĩ đã không vui, nghe câu sỉ nhục này của Tiêu Chính Văn, hắn giận tím mặt, trừng mắt liếc xéo Tiêu Chính Văn, nói: “Mày nói cái gì?”
Tiêu Chính Văn nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm rồi nói tiếp: “Hay là tôi nói to thêm lần nữa nhé?”
“Mày!”
Tống Thiên Lỗi nổi giận, mấy tên đàn em sau lưng hắn đều bặm trợn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, chỉ cần hắn ra lệnh, chắc chắn bọn chúng sẽ nhào qua xé nát miệng của thằng khốn này!
Đỗ Tình Tuyết khẽ cau mày liếc Tiêu Chính Văn rồi cười nói: “Tổng giám đốc Tống đừng để bụng, Tiêu Chính Văn là vệ sĩ mà tôi dẫn theo, anh ấy nói hơi thẳng, mong là không ảnh hưởng tới việc hợp tác giữa chúng ta”.
Tống Thiên Lỗi lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận lườm Tiêu Chính Văn: “Được, nể mặt tổng giám đốc Đỗ, tao tạm thời tha cho mày!”
Hắn cũng không muốn làm căng, nếu không sẽ rất khó tiến hành những kế hoạch phía sau.
Trong phòng bao cực rộng lớn có ba người Tống Thiên Lỗi, Đỗ Tình Tuyết và Tiêu Chính Văn đang ngồi, xung quanh còn có bốn người trông như bảo vệ im lặng đứng yên.
“Tổng giám đốc Tống, anh muốn bàn bạc như thế nào?”
Đỗ Tình Tuyết là kiểu người quyết đoán, làm việc dứt khoát, cô ta vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề công việc.
“Tình Tuyết này, tối nay cũng không có ai khác, đừng gọi tôi là tổng giám đốc Tống nữa, gọi tôi Thiên Lỗi là được”.
Tống Thiên Lỗi mỉm cười, khi nói ra lời này hắn còn không quên liếc nhìn ngực Đỗ Tình Tuyết mấy lần, sự đàn hồi, mềm mại và đầy đặn đó như muốn bày tỏ cô ta đang muốn được người khác vuốt ve!
Dù chết dưới tay người đẹp, được làm quỷ cũng phong lưu!
Tống Thiên Lỗi thấy rằng, tối nay có thể đè Đỗ Tình Tuyết ra rồi nắn bóp bờ ngực mềm mại đó, ngửi mùi thơm cơ thể đầy quyến rũ trên người cô ta thì dù cho có chết cũng đáng!
Hắn đợi ngày này đã lâu rồi!
Đỗ Tình Tuyết khẽ cau mày, cô ta cũng nhận ra ánh mắt của Tống Thiên Lỗi mang theo dục vọng xấu xa.
“Vậy anh muốn bàn bạc thế nào?”, cô ta lạnh lùng hỏi.
Tống Thiên Lỗi đứng dậy, đưa ly rượu trắng cho Đỗ Tình Tuyết rồi đưa một ly cho Tiêu Chính Văn, cười nói: “Thế này đi, trước hết chúng ta uống rượu ăn cơm, chuyện hợp tác để lát rồi nói”.
Người có mắt vừa nhìn đã biết, Tống Thiên Lỗi muốn chuốc say Đỗ Tình Tuyết và Tiêu Chính Văn để thuận tiện cho việc sắp xếp phía sau của hắn.
Tiêu Chính Văn nhìn ly rượu đầy ắp trước mặt, ít nhất cũng cỡ một trăm gram.
Chút ít rượu này với Tiêu Chính Văn mà nói thì chỉ là nước lã.
Anh là chủ soái Bắc Lương, tất nhiên là tửu lượng không ai sánh được!
Trước đây có lần anh uống rượu, một mình anh đã khiến cho một đội binh lính phải ngã ngửa!
Nhưng nếu cô nàng Đỗ Tình Tuyết này bị chuốc say thì hậu quả không thể lường được.
Nụ cười Đỗ Tình Tuyết vụt tắt, lạnh lùng nói: “Tôi không biết uống rượu”.
Cô ta cũng hiểu Tống Thiên Lỗi có suy nghĩ không trong sáng với mình.
“Không sao, không phải còn có Tiêu Chính Văn sao?”
Tống Thiên Lỗi xoay đầu cười ha hả nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chẳng phải cậu ta là vệ sĩ của cô à? Giúp cô uống là được mà”.
Ha ha, đấu với ông đây thì ông đây chuốc cho mày chết!
Chỉ cần chuốc say Tiêu Chính Văn thì chẳng phải Đỗ Tình Tuyết sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt hắn sao?
Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhìn Tống Thiên Lỗi như đang nhìn tên đần độn, rồi nói: “Anh chắc chắn muốn uống với tôi chứ?”
“Sao thế, mày không dám à?”
Tống Thiên Lỗi cười khẩy tỏ vẻ giễu cợt.
Đỗ Tình Tuyết hơi hối hận vì đã tham gia bữa cơm này, cô ta đá nhẹ Tiêu Chính Văn ở dưới bàn, ánh mắt ra hiệu anh đừng bốc đồng.
“Mày có phải đàn ông không, là đàn ông thì uống ly này đi!”
Tống Thiên Lỗi rất biết nhìn sắc mặt và lời nói, lại châm chọc thêm một câu.
Bị xem thường rồi.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, suy nghĩ một lát rồi cố ý giả vờ lỗ mãng, cầm ly rượu rồi đột ngột đứng dậy, hét lớn: “Kêu cái gì mà kêu! Chẳng phải chỉ là uống rượu thôi sao, được! Tập đoàn Đỗ Thị chúng tôi không thua người nào cả!”