Nguyệt Nhu bật cười lạnh lùng, đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chính Văn, thật ra cô ta đã thấy không thuận mắt với Tiêu Chính Văn từ lâu, phải nhẫn nhịn tới giờ chỉ là vì mãi vẫn không tìm được cái cớ phù hợp nào mà thôi!”
Mà hôm nay Vương Vũ đột phá cảnh giới, tất cả mọi người đều tiến lên trước chúc mừng, Tiêu Chính Văn lại đứng một bên châm chọc, cô ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này!
“Vậy tôi muốn nghe thử xem trong mắt anh Tiêu thế nào mới gọi là kinh thiên động địa!”, Vương Vũ cười khẩy, nói.
“Anh bạn, Vương Vũ người ta chưa đầy ba trăm tuổi đã đột phá lên Đế Cảnh, còn tạo được thành tích kỷ lục, dù anh cảm thấy đố kỵ với người ta thì cũng không cần phải nói trắng ra như vậy chứ!”
Bên cạnh có người lạnh lùng lên tiếng châm chọc.
“Nếu như anh không phục thì cũng có thể đột phá ở đây, chúng tôi đều có thể làm chứng cho anh!”
“Đúng thế, rõ ràng bản thân không làm được mà cứ phải trâng tráo nói người ta chẳng có gì ghê gớm, loại người này đang ghen ghét, không muốn người khác hơn mình”.
Đám người xung quanh anh một câu tôi một câu, đồng loạt lên tiếng chế nhạo.
“Tôi cũng chỉ đang nói sự thật mà thôi!”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh lên tiếng.
Thật ra điều Tiêu Chính Văn nói quả thực là sự thật, với khả năng lĩnh hội hiện tại của Tiêu Chính Văn, nếu như muốn đột phá lên Đế Cảnh thì chỉ là chuyện trong phút chốc, căn bản không cần phiền phức như Vương Vũ!
Chỉ là Tiêu Chính Văn không muốn đột phá quá sớm mà thôi.
Còn Vương Vũ đã toan tính xong xuôi hết trong lòng từ lâu, dù Tiêu Chính Văn có chủ động khiêu khích hay không thì đều phải khiến cho anh bị sỉ nhục thật ê chề trước mặt mọi người!
Chỉ là không ngờ Tiêu Chính Văn lại chủ động tìm tới trước cửa, thậm chí ngay cả cớ hắn cũng chẳng cần tìm nữa!
“Thế cơ à? Hừ, anh thật là biết dát vàng lên trên mặt mình!”, Nguyệt Nhu liếc nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng chế nhạo.
Nguyệt Nhu lên tiếng, đám người xung quanh cũng đồng loạt chế giễu Tiêu Chính Văn theo.
“Tiêu Chính Văn! Chuyện ngày hôm nay, anh buộc phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng!”, Vương Vũ nói rồi sải bước tiến ra khỏi đám người, đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với thái độ từ cao trông xuống.
“Anh Vương, thôi bỏ đi, cần gì phải so đo với loại tép riu như hắn? Xui xẻo lắm”, bên cạnh có người chế giễu.
Vương Vũ cười mỉa nói: “Tiêu Chính Văn, thật ra theo lý hôm nay là ngày vui, tôi vốn dĩ không nên so đo với loại rác rưởi như anh”.
“Nhưng vài người cứ không có tự trọng, không dạy cho hắn một bài học thì hắn không bao giờ biết rõ mình là ai”.