Trong vòng một ngày, mấy toà thành liên tiếp sụp đổ, âm phủ dường như đã dùng khí thế lôi đình để dấy lên những đợt sóng điên cuồng ở vùng ngoài lãnh thổ!
Mãi tới khoảnh khắc này, mọi người mới hiểu ra thứ mà bọn họ đang đối diện rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào.
Hơn nữa, bên phía âm phủ cũng chỉ có hai người Dương Giác Ai và Tả Bạch Đào xuất trận mà thôi, còn mấy người Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa từ đầu chí cuối đều không lộ diện!
Cũng có thể nói, chiến lực mạnh nhất thật sự của âm phủ vẫn chưa lộ diện, vùng ngoài lãnh thổ đã bị đánh cho quân lính tan rã cả rồi.
Đây còn chưa tính tới Minh Hà, nếu như âm phủ và Minh Hà liên thủ thì cũng chính là cả âm phủ đều ra mặt, vùng ngoài lãnh thổ căn bản chẳng thể đối kháng!
Lúc này, các thế gia lớn và các tông môn lớn đều đã tự cảm thấy nguy hiểm.
Ngay cả Khổng Miếu cũng đã sụp đổ, bọn họ sao có thể bảo vệ được cho sơn môn của nhà mình đây?
Đồng thời, cả Tây Vực đều thất thủ, Thánh Giáo Đình lúc này chỉ có thể lang thang ở ba khu vực lớn còn lại để sống qua ngày.
Mà kẻ khó chịu nhất lúc này vẫn là Nguỵ Vinh Kỳ của nước Nguỵ.
Từ lúc hắn xuất thế tới nay, không những không thể mở rộng bờ cõi, củng cố thế lực cho nước Nguỵ mà ngược lại còn làm mất mấy toà thành chỉ trong một đêm!
Vốn dĩ hắn còn muốn dùng nước Nguỵ để thay thế địa vị của nhà họ Doanh, thế nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, những giả thiết tốt đẹp đó rõ ràng giống như một giấc mộng, xa không với tới!
Có thể nói, âm phủ đột phiên chém giết, đối với cả vùng ngoài lãnh thổ mà nói đều quá đột ngột, sự cân bằng của các phương ở vùng ngoài lãnh thổ nhất thời đã bị phá vỡ một cách lặng lẽ.
Vùng ngoài lãnh thổ vốn là nơi thế lực các phương rối ren phức tạp, lúc này càng trở nên rối loạn hơn.
“Âm phủ tuyệt đối sẽ không chỉ thèm muốn mấy thành trì đó, càng sẽ không chỉ động tới mỗi Tây Vực, chúng ta buộc phải chuẩn bị cho chu toàn mới được!”
Long Cổ nói với biểu cảm hết sức nghiêm trọng.
Ngay cả Long Cổ từng chinh chiến hàng trăm trận đấu, từng cùng quân Thương đại chiến ở Hà Tây lúc này cũng cảm nhận được một áp lực trước nay chưa từng có.
Những năm trở lại đây, thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ âm thầm đấu đá, tình hình tự hao hụt vô cùng nghiêm trọng, thậm chí trước mắt căn bản chẳng thể tìm ra được mấy cao thủ có thể đối kháng với âm phủ.
Đây mới là chuyện lớn vô cùng cấp thiết.
“Kế hoạch bây giờ cũng chỉ có nghĩ cách liên kết thế lực các phương lại, chỉ dựa vào chúng ta thì căn bản chẳng thể giữ được nước Nguỵ!”, Nguỵ Vinh Kỳ nhíu mày, thở dài nói.
Trận chiến này đã khiến cho Nguỵ Vinh Kỳ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng vô hạn, quân đội nước Ngụy vẫn luôn là niềm tự hào của hắn căn bản chẳng đỡ nổi một đòn của âm binh!
Chỉ riêng trận chiến này đã tổn thất hàng nghìn binh lính nước Ngụy, cứ đánh tiếp theo tình thế này, nước Nguỵ còn có thể kiên trì được bao lâu?
Một tháng hay một năm?