Nhìn những lá cờ đủ màu sắc tung bay trong gió, Lư Kính Hải cầm tách trà lên, vô cùng đắc ý nói với Lạc Cửu Anh: “Trà cho Tiêu Chính Văn đã chuẩn bị xong chưa?”
Lạc Cửu Anh vội vàng nói: “Ông Lư, trà chuẩn bị xong cả rồi!”
Lạc Cửu Anh vừa nói vừa quay đầu chỉ lên chiếc bàn sau lưng mình, bên trên có hai tách trà.
Lư Kính Hải hài lòng gật đầu.
Khoảng chừng gần hai mươi phút sau, có người tới thông báo.
“Môn chủ Lạc, Tiêu Chính Văn tới!”
“Mời!”
Sau khi thốt ra một chữ “mời”, Lạc Cửu Anh dẫn đầu sải bước tiến về phía cửa chính.
Tông chủ hoặc môn chủ đích thân tới trước cửa là cách thức tiếp đãi cấp cao nhất.
Trong lòng Lạc Cửu Anh thầm kính phục bản lĩnh của Tiêu Chính Văn, nên mới tiếp đón bằng nghi lễ long trọng như vậy.
Mấy người Lư Kính Hải vẫn ngồi ở khán đài phía trên cao, không xê dịch mông dù chỉ một chút.
Bọn họ chẳng buồn để tâm tới một kẻ sắp chết!
“Cậu Tiêu, cậu đến đây đúng là vinh hạnh ba đời của tôi!”
Lạc Cửu Anh chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.
“Môn chủ Lạc khách khí rồi!”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn những lá cờ đủ màu sắc trên quảng trường, lại quét mắt nhìn lên trên khán đài, trong lòng đã sáng tỏ!
“Cậu Tiêu, mời vào trong!”
Lạc Cửu Anh làm động tác tay mời, dẫn đường đưa Tiêu Chính Văn vào Thanh Phong Môn.
Trên lối đi trải dài thảm đỏ, hai bên đứng chật kín đệ tử của Thanh Phong Môn.
Tiêu Chính Văn hoàn toàn không sợ hãi, bình tĩnh bước tới trước quảng trước.
Lư Kính Hải ngồi trên khán đài nheo mắt nhìn Tiêu Chính Văn!
Cụ ta đang đợi Tiêu Chính Văn đến hành lễ chào hỏi mình!
Thế nhưng điều khiến cụ ta phải thất vọng là Tiêu Chính Văn còn chẳng buồn nhìn cụ ta mà cứ thế ngồi xuống nói chuyện với Lạc Cửu Anh.
Dù sắp đánh nhau, nhưng đôi bên suy cho cùng cũng chẳng có hận thù gì lớn, nên Lạc Cửu Anh cũng tiếp đón Tiêu Chính Văn bằng nụ cười niềm nở.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Lư Kính Hải nặng nề ho khan một tiếng.
Ý bảo Tiêu Chính Văn qua chào hỏi.
“Hình như phổi của ông cụ này không được tốt cho lắm, không phải do hồi trẻ bốc phét nhiều quá đấy chứ?”
Tiêu Chính Văn chỉ vào Lư Kính Hải, bình thản lên tiếng.
Phụt!