Điều này cũng khó trách, nhà họ Trần dốc hết tất cả tài nguyên lên trên người Trần Phong và Trần Ngạo, chẳng thèm bận tâm đến Trần Huy Tổ!
Cũng chả trách năm đó cả nhà Trần Huy Tổ bị giết, nhà họ Trần lại bình tĩnh dị thường, như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy!
“Cậu! Cậu dám giết con cháu nhà họ Trần chúng tôi, hôm nay ông đây nhất định sẽ khiến cậu...”
“Phụt!”
Không để cho cụ tổ nhà họ Trần nói hết câu thì ông ta đã nổ thành một vũng máu!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía mấy người nhà họ Trần, lúc ánh mắt lạnh lùng đó quét qua gương mặt của đám người nhà họ Trần, gần như tất cả mọi người đều lập tức cúi đầu xuống, căn bản không ai dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn!
Sức ép này căn bản không phải là thứ mà những kẻ ở đẳng cấp như bọn họ có thể chống đỡ nổi!
Tiêu Chính Văn bây giờ giống như một thiên thần, cao ngạo đứng đó, khiến cho tất cả đám người nhà họ Trần đều căng thẳng tới độ không ngẩng đầu lên nổi!
Ngay cả Trần Huy Tổ đứng bên cạnh cũng không kiềm chế được mà nuốt nước bọt!
Ông ta là cụ tổ nhà họ Trần đấy, cao thủ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, thế nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn thì thậm chí ngay cả cơ hội giãy giụa một chút cũng chẳng có, hóa thành bụi máu luôn rồi!
Rốt cuộc Tiêu Chính Văn có thực lực mạnh tới độ nào thì mới có thể giết chết cao thủ Chuẩn Thánh chỉ trong nháy mắt cơ chứ?
Nhà họ Trần hưng thịnh một thời nháy mắt đã suy tàn với kết cục đau thương như vậy, cho dù có truyền ra bên ngoài thì căn bản cũng sẽ không có ai tin tất cả những chuyện này lại là sự thật!
“Chúng ta đi thôi, hành lang thời không đã mở rồi!”
Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn đám người nhà họ Trần thêm lần nào nữa, quay người tiến về phía hành lang thời không.
Những người khác cũng đồng loạt đi theo Tiêu Chính Văn đi về phía hành lang thời không!
Ngẩng đầu ngước nhìn thành trì khổng lồ kia, ánh mắt của mọi người đột nhiên đều trở nên nghiêm túc.
Cảm giác uy nghiêm và cổ xưa đó, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng không kiềm chế được mà kích động muốn tới quỳ bái!
Phía trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn, mấy người thiên tài của Chư Thiên Thần Giới đã chờ sẵn ở đó.
Hồng Ấn, Dạ Ma Thiên và cả mấy người Ngụy Vinh Kỳ đều đang nhìn về phía thành trì khổng lồ trên bầu trời kia!
Trên người mười người thiên tài đó đều phát ra sức ép cực kỳ khủng bố, ngay cả mấy người Hồng Ấn cũng chỉ có thể trốn phía sau lưng, căn bản không dám tiến lên trước nửa bước!
Mấy người Tần Lương Ngọc vừa mới tới gần, mười thiên tài đã đồng loạt đưa mắt nhìn về phía đoàn người bọn họ.
“Đây là nơi mà mấy người nên tới sao?”, Dạ Ma Thiên lạnh lùng lên tiếng chất vấn.
Gã dám dùng ngữ khí này để chất vấn Tần Lương Ngọc chủ yếu là bởi vì Tiêu Chính Văn vẫn chưa xuất hiện, hơn nữa trước lúc này, Dạ Ma Thiên đã thăm dò kỹ lưỡng, xung quanh căn bản không hề có khí tức của Tiêu Chính Văn.