Anh ta vẫn là cảnh giới Nhân Vương cấp một, không có chút tiến bộ nào!
Ngay cả hai người bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng mạnh hơn anh ta một bậc.
Dọc đường đi, tâm trạng của Quách Khai vô cùng phức tạp, mãi đến khi đến chân núi Thái Sơn, Quách Khai mới chỉ lên đỉnh núi nói: “Anh Tiêu, chúng ta đến nơi rồi!”
Lúc này, bao quanh Thái Sơn là mây mù bay lượn, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh ở trần gian.
Cả bốn người men theo con đường nhỏ quanh co, một lúc sau thì đến bục đài rộng lớn trên đỉnh núi.
Phía trước bục đài có hai người đàn ông trung niên.
Một trong số họ là cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở lại lần này.
Khí tức người này tỏa ra cho thấy người này có tu vi Nhân Vương cấp ba.
Nếu là mấy tháng trước, với thực lực hiện tại của ông ta, chắc chắn sẽ là cao thủ tuyệt đỉnh hiếm có, nhưng hiện tại, ông ta chỉ có thể canh giữ cửa núi ở đây.
“Có thiệp mời không?”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói.
Buổi tiệc hôm nay không phải ai cũng có thể tham gia, ngay cả chưởng giáo đại diện cho năm đại danh sơn cũng không đủ tư cách tham gia.
Mà Tiêu Chính Văn lại quá trẻ, một tiểu bối trong giới thế tục như anh càng không có tư cách tham gia.
“Hai vị, anh Tiêu là khách do cô Trần đặc biệt mời tới, mong hai vị tạo điều kiện!”
Quách Khai bước lên mỉm cười giải thích.
Nghe vậy, người đàn ông trung niên chế nhạo.
Ngay từ đầu, ông ta đã thấy đám người Tiêu Chính Văn không tầm thường.
Nhưng buổi tiệc hôm nay, chỉ những thế tử vùng ngoài lãnh thổ mới có tư cách tham gia, bất kể là ai cũng phải xuất trình thư mời rồi mới được vào.
Điều này là để đề phòng đám tiểu bối trong giới thế tục lợi dụng sơ hở nghe lỏm những thông tin nội bộ không nên nghe.
“Thực xin lỗi, cho dù là khách do ai mời đến thì đều phải có thiệp mời, nếu không, cho dù là Thiên Tử thì cũng không được vào!”
Người đàn ông trung niên nói, rồi nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ chế nhạo.
“Tôi chưa từng cần thiệp lời khi tham gia những bữa tiệc như thế này!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Cái gì? Không cần thiệp mời?”
Người đàn ông trung niên khẽ cau mày, tỏ vẻ nghi hoặc.
“Đúng vậy, chỉ cần là ở lãnh thổ Hoa Quốc, tôi đều có thể tự do ra vào!”
Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông trung niên, trầm giọng nói.
“Cái gì? Lẽ nào cậu... cậu là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy liền lùi lại vài bước.
Người dám ăn nói ngông cuồng như vậy, ngoài Tiêu Chính Văn vừa giết Trương Tử Tuấn ra thì không còn ai khác.
Từ sau khi Trương Tử Tuấn chết dưới tay Tiêu Chính Văn ba ngày trước, danh tiếng của Tiêu Chính Văn đã lan truyền khắp nơi.
“Chính là bản soái!”