“Tôi có một câu hỏi mong ông thành thật trả lời!”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
“Được!”, Điền Kỵ khẽ gật đầu.
“Cái chết của Hạng Vương có liên quan đến ông không?”, Tiêu Chính Văn đột nhiên lạnh lùng hỏi.
Điền Kỵ khẽ gật đầu nói: "Không sai, không chỉ có liên quan mà có thể nói bi kịch cuộc đời Hạng Vũ là do một tay tôi tạo nên!"
"Mấy năm trước, vùng ngoài lãnh thổ cử ra một số lượng lớn cao thủ trở về thế tục, đồng thời ám sát một vài người bên phía Hoa Quốc, đây cũng là chủ ý của tôi!"
"Kể cả sau này, việc vây đánh Hạng Vũ tại trụ sở chính của Thiên Đạo Minh Ước cũng là do một tay tôi dàn dựng, nhưng có điều, việc cậu xuất hiện lại khiến tôi rất kinh ngạc”.
“Ông làm vậy chỉ vì lấy bí mật trong di tích Long tộc sao?” Tiêu Chính Văn nghiêng đầu nhìn Điền Kỵ.
“Không sai!”, Điền Kỵ không hề giấu giếm.
“Nhưng ông cũng là người Hoa Quốc, chẳng lẽ ông vì để có được di tích Long tộc mà nhẫn tâm tàn sát đồng bào của mình sao?”, giọng điệu của Tiêu Chính Văn càng trở nên lạnh lùng.
"Ừ đấy! Thế thì đã sao? Ngay cả thảm họa càn quét Hoa Quốc hai trăm năm trước cũng là do tôi bày ra đó. Nếu không, người Vy Hào sao lại dám xâm phạm Hoa Quốc chứ?"
"Hơn nữa, năm đó cũng là tôi bày mưu tính kế, bảo người đi tiêu diệt mấy cao thủ trấn quốc của Hoa Quốc!"
Điền Kỵ không hề che giấu điều gì, cũng không có cảm giác áy náy tội lỗi, ngược lại còn nói một cách thản nhiên.
"Cái gì? Ông lại bày mưu tính kế cho người Vy Hào xâm lược Hoa Quốc ư? Ông! Ông còn là người Hoa Quốc không hả?", ngay cả Long Cổ bên cạnh cũng không nghe được nữa.
Dẫu sao, có nói thế nào đi chăng nữa thì Điền Kỵ cũng được coi là tướng quân của nước Tề thời Tần. Bây giờ nước Tề là một phần của Hoa Quốc, nơi này cũng có con cháu đời sau của nước Tề.
Nhưng Điền Kỵ lại muốn mượn tay người khác để tiêu diệt Hoa Quốc!
"Ồ, ở cấp bậc của chúng ta, giữa những người bình thường và những con kiến thì có gì khác nhau? Hơn nữa, chỉ khi chúng ta có được di tích của Long tộc trước thì mới có thể cắt đứt ý đồ của đám người ngoài vũ trụ”.
"Khôi phục hòa bình cho giới thế tục và vùng ngoài lãnh thổ chẳng lẽ không tốt sao? Hoa Quốc, Vy Hào hay bất kỳ đất nước nào trong giới thế tục cũng nên hy sinh tất cả vì sự hòa bình vĩnh viễn!"
Điền Kỵ cười khẩy nói.
Ngay sau đó, ông ta lại nhìn luồng ánh sáng ở phía chân trời, dường như đang nhớ ra điều gì đó, buột miệng nói: "Tôi, người nhà họ Điền của nước Tề đã từng bảo vệ cho con dân trăm họ nước Tề, nhưng kết quả thì thế nào?"