Dù là âm phủ hay vùng ngoài lãnh thổ, khí tức thánh linh, khí tức của rồng, khí vận Đế Vương đều là khắc tinh của tàn hồn.
Chính vì vậy, Hạng Vũ mới không hề sợ hãi.
Đúng lúc này, ông lão bên cạnh Kiếm Thánh vung tay chém xuống.
Nhưng bóng kiếm đó không phóng về phía Hạng Vũ, mà lao đến Tần Lương Ngọc phía sau.
“Tiểu nhân bỉ ổi!”
Hạng Vũ chế nhạo, ông ta biết rõ ý đồ của đối phương, đó là nếu Hạng Vũ muốn bảo vệ điện Thần Long thì chắc chắn sẽ tiếp nhát kiếm này.
Nhưng Hạng Vũ thu giáo lại, đánh bay bóng kiếm kia.
“Rắc!”
Bóng kiếm đó khiến một góc trời tan nát.
Nhìn thấy cảnh tượng này, thế lực các bên dù ở cảnh giới nào đều cảm thấy sợ hãi.
Trận chiến này thật đáng sợ!
Nếu đánh tiếp thì e rằng bầu trời ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ sụp đổ mất.
Sức chiến của bọn họ đã vượt xa phạm vi con người có thể tiếp nhận, thậm chí còn trở nên giống như một vị thần.
Nếu Hạng Vũ không ra tay ngăn chặn nhát kiếm vừa rồi thì e rằng cả Đế Khư đã biến thành hư không.
Với một đòn đáng sợ như vậy, ngay cả Kiếm Thánh đang lạnh lùng quan sát từ bên ngoài, cũng phải lần lượt rút lui, Tử Cống cũng ra tay tiếp chiêu.
Ba cuộn sách tre cổ mở ra cùng lúc.
Vô số hào quang mênh mông, giống như thác nước trên bầu trời, đổ về phía đỉnh đầu Hạng Vũ.
Giờ phút này, gần như toàn bộ Đông Vực đều tràn ngập khí tức Thánh Linh.
Những cuộn tre cổ này được truyền từ thời Hoàng Đế, được Huyền Nữ và Hoàng Đế phù hộ, cho nên khí tức Thánh Linh mới tồn tại vạn năm không tiêu tan.
Mà khí tức Thánh Linh này cũng là khắc tinh của Hạng Vũ.
“Hạng Vũ, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ông!”
Cả ba người đồng thanh nói, nhìn Hạng Vũ với vẻ phẫn uất và bất bình.
Tia sáng bạc chiếu xuống giữa trời đất, một luồng khí tức Thánh Linh phóng lên.
Dường như tất cả mọi người đều quay về thời kỳ huy hoàng nhất của Hoàng Đế Hiên Viên.
Vô số tia sáng tỏa ra khiến người Đông Vực vô cùng kinh hãi.
Thậm chí nhiều người còn lập tức chắp tay quỳ lạy Tử Cống.
Đó là cảm giác khuất phục khi nhìn thấy Thánh Nhân, ngay cả người của điện Thần Long cũng cảm thấy rối bời bởi ánh sáng chói lóa này.
Vô số người Đông Vực quỳ xuống bái lạy khiến luồng ánh sáng thánh khiết kia như nhận được sức mạnh, càng thêm chói lóa.
So với những người khác, Hạng Vũ cảm thấy sức ép mạnh hơn rất nhiều. Trên lưng ông ta như đang cõng cả ngọn núi, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Khí tức Thánh Linh này là kẻ thù truyền kiếp của Hạng Vũ.
“Ông nên ngoan ngoãn nghe lời đi! Đối mặt với khí tức Thánh Linh, một tàn hồn như ông không thể chống đỡ nổi đâu!” Tử Cống phất tay, một tia sáng thánh khiết nữa lại chiếu lên người Hạng Vũ.
Một giây sau. Bá Vương Tây Sở mạnh mẽ như Hạng Vũ cũng khẽ run rẩy, quỳ một chân xuống đất.
Ông ta chỉ là một tàn hồn, có thể chống đỡ khí tức Thánh Linh mạnh mẽ này đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Nhưng ông ta không thể ngã xuống, chỉ cần ông ta ngã xuống thì cả điện Thần Long sẽ bị hủy diệt.
“Phụt!”
Dưới sức ép nặng nề, Hạng Vũ cuối cùng cũng phun ra một ngụm máu.
“Hừ! Thế nào? Bá Vương Tây Sở cũng chỉ có vậy thôi!” Tử Cống cười nhạo Hạng Vũ, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn.